Chương 4: Tránh mưa

Chiến tranh vô cùng khốc liệt, có đôi lúc Ngọc ngồi thẫn thờ vì nhớ nhà, gia đình nàng có tới bảy anh chị em. Mẹ rất thương nàng nhưng bố thì có phần không quan tâm tới con gái lắm. Ông vẫn theo tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên ở cùng cũng có lúc tủi thân. Miếng ngon vải đẹp thì để cho anh, cho em trai, con gái thì phải làm lụng vất vả, các chị của nàng đến tuổi là bố nàng gả đi. Bố bảo con gái như quả bom nổ chậm trong nhà, không gả đi sớm rồi lại quá lứa lỡ thì.

Các chị chả được chọn lựa hay yêu đương gì cả, đối tượng nào có sính lễ cao một xíu là bố gả đi. Nhìn tấm gương các chị như vậy, nàng thật không muốn số phận của mình cũng bị sắp đặt giống như họ. Nàng muốn thoát ly khỏi gia đình nhưng lại sợ hãi đủ điều. Chỉ khi nàng thấy Thương gần vụt khỏi tầm tay, nàng mới lo sợ, mới quyết tâm bỏ đi theo cô, để giữ chặt cô bên mình.

Ở quân đội, mọi người yêu thương nhau như ruột thịt, lại có Thương ở bên cạnh động viên, nên nàng cũng vơi bớt đi nỗi nhớ mẹ. Buổi tối, sinh hoạt đội, tập thể đội du kích các nàng cùng hát vang câu ca.

" Vì Tổ Quốc đứng lên, vì nhân dân quên mình, vì nhân dân ta đứng lên, anh em ơi hãy cùng đấu tranh giữ lấy nước nhà"

Những câu hát hào hùng, khiến cho lòng yêu nước trào dâng trong lòng họ. Chuẩn bị tinh thần quyết tâm cho trận chiến khốc liệt ngày mai.

Trận chiến đầy bom đạn, lửa cháy hừng hực trên chiến trường đẫm máu của đồng đội. Biết bao nhiêu người hy sinh, các nữ du kích thì cùng nhau đưa những đồng đội bị thương về khu ẩn nấp. Sau đó, Ngọc và Thương quay lại chiến trường để nhặt súng.

Trên con đường vận chuyển về, hai người gặp mưa. Họ vội vàng đưa súng vào hang ở gần đó, dù mưa giông bão tố. Họ vẫn cố gắng hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Đến khi nhặt xong những khẩu súng cuối cùng để dưới hang, họ mới ngồi lại trú mưa. Lúc này toàn người họ đã ướt nhẹp. Con đường lúc này rất trơn, lại còn có mưa to gió lớn vận chuyển súng về an toàn là điều rất khó. Họ chỉ có thể ở lại chờ ráo mưa thì mới tiếp tục công việc được.

Nước mưa ngấm vào người, quần áo lại ướt khiến Ngọc lạnh run cầm cập. Thương cũng không khá hơn Ngọc. Nhưng lúc này, cô cần mạnh mẽ để bảo vệ nàng. Nhìn nàng ngồi co ro, Thương đứng lên. Cô cởi bỏ quần áo của mình rồi treo lên cho đỡ ướt, sau đó cô lại gần nàng, nhẹ nhàng cởi từng nút áo của nàng ra.

- Cứ thế này chúng ta sẽ cảm đó. Cởi ra đi.

Ngọc gật đầu, hai người từ nhỏ lớn lên bên nhau, chơi cùng nhau, làm cùng nhau, tắm cùng nhau nên cũng chẳng lạ gì cơ thể đối phương cả. Nhưng lần ngày thì khác. Họ đã là một mối quan hệ khác. Sự ngượng ngùng tới bất chợt với hai người. Bàn tay của Thương cởi nút áo Ngọc đến đâu. Ngọc thấy người run lên đến đấy. Nếu khi nãy là run vì lạnh, thì bây giờ nàng cảm thấy run vì luồng điện nào đó trong người khiến toàn thân nàng nóng lên.

Hai người trần trụi hoàn toàn, trên người không còn một mảnh vải nào cả. Họ ngồi đối diện nhau, nhìn nhau, nhìn cơ thể đối phương, nhìn cơ thể mình. Hai cơ thể giống hệt nhau. Ngọc chủ động lại gần ôm Thương vào lòng, Thương cũng ôm chặt lấy Ngọc và nói.

- Hôm nay đồng đội của chúng ta hy sinh rất nhiều. Ngọc thấy đó, cả vùng đất đều nhuốm đầy máu. Chúng ta là những người trong quân đội, có trách nhiệm vì tổ quốc quên thân. Nên Ngọc à, giờ này chúng ta còn được sống, là vì chúng ta may mắn. Chúng ta không biết ngày mai sẽ ra sao. Vì vậy, khi còn sống. Chúng ta hãy trân trọng những giây phút hiếm hoi được ở bên nhau.

Ngọc nhìn Thương gật đầu. Nàng chủ động chạm vào môi cô. Cánh môi của cô từ từ mở ra. Cô chuyển từ thế bị động sang chủ động, cô tìm lưỡi của nàng, đôi môi tranh thủ thưởng thức món khai vị, nàng cũng không ngại ngần đáp lễ cho cô.

Bàn tay của Thương không an phận mà tìm xuống nơi ngọn đồi đang nhô lên mời gọi. Họ đều là những cô gái còn trinh nguyên trong trắng. Ngọn đồi thiếu nữ vẫn đang căng tràn sức sống. Họ chưa hiểu biết gì về tìиɧ ɖu͙© nhưng lúc này họ hoàn toàn theo bản năng mà khao khát khám phá từng chút một trên cơ thể đối phương.

P/s. Sửa đến đây thôi, giờ thì đi ngủ...