Cơn gió lạnh lùa qua mang theo cái lạnh của mùa đông khắc nghiệt. Jessica siết nhẹ chiếc khăn choàng màu hồng phấn trên cổ giữ ấm cơ thể rồi hít lấy một hơi thật sâu trước khi nâng gót hài. Nhưng mũi giầy cao gót chưa kịp bay lên không trung thì một bàn tay gầy gò nhăn nheo đã chạm lên vai và kéo cả người cô quay trở lại
Tiếng nói trầm khàn cứ thế vang lên, vẫn là nội dung đó...
"Cô gái, hãy rời khỏi đây trước khi quá muộn"...đúng là ông lão mặt sẹo
Lần này, Jessica đã không còn hoảng loạn đến độ phải té ngã. Nhưng nếu bảo rằng cô không sợ thì là nói dối. Cô khẽ lui người về sau hòng thoát khỏi sự tiếp xúc khó chịu. Bàn tay nhăn nheo nhận ra nên cũng từ tốn rút về
"Dãy nhà bên trong đã bỏ hoang từ lâu, công trình gần như mục nát hết. Để tránh gây nguy hiểm, nhà trường đã ban lệnh cấm vào" ...lão bước đến chặn trước lối dẫn vào con đường nhỏ
"Vậy tại sao không tu sửa mà cứ để đó rồi cấm mọi người lui tới" ...Jessica cảm thấy khó hiểu về cái nguyên nhân có phần vô lý
"Không phải chuyện của cô. Cô là sinh viên mới nên tôi sẽ thông cảm cho một lần. Hãy nhanh chóng quay về đi"
ẦM...một tiếng động rất lớn vang lên bên trong khu vực cấm khiến ông lão họ Kang chú ý. Ông vội quay đi
Một bàn tay ngâm đen vờ đến nắm chặt lấy tay Jessica rồi kéo cả người cô chạy thật nhanh. Chỉ kịp nghe thấy tiếng
"A" khe khẽ trên môi Jessica. Nhưng nó nhanh chóng im bặt khi Jessica nhận ra con người đang chạy cùng mình
"Là cô ta"..Jessica thầm nghĩ
Chạy được một đoạn, chợt nhận thấy vẻ mặt của người kia thấy đổi. Một chút đau đớn nhưng lại có phần thích thú. Jessica nhìn xuống, thì ra chiếc băng gạc trắng xóa quấn quanh ống chân cô ta đang dần đổi màu
"Chân cô..." ...Jessica có phần ái ngại khi nhìn thấy máu. Cô kéo tay con người đó, buộc cô ta dừng lại"Vết thương ngoài da thôi mà, chẳng đáng quan tâm" ...cô gái da ngâm mỉm cười
"Cô là Kwon Yuri"
Giờ thì Jessica cũng đã hiểu, cái cảm giác không phải gặp lần đầu đối với cô nữ sinh nằm trên chiếc cáng là sao. Thì ra là vì cô ta chính là người cùng Jessica di chuyển trong chiếc thang máy gỗ. Cũng là người Jessica đã ưu ái bỏ chút thời gian để nhớ đến
"Hở, cậu biết tôi sao?" ...cô gái da ngâm có tên Kwon Yuri bị bất ngờ nên cũng thôi mỉm cười"Cô là người đã giúp tôi đến lớp trắc nghiệm Anh ngữ một tuần trước" ...Jessica nhắc lại
"Vậy sao" ...Kwon Yuri tỏ vẻ đăm chiêu suy nghĩ - "Nhưng tuần trước tôi đâu có đến trường. Chắc cậu nhầm tôi với ai rồi"
CỘP CỘP CỘP
...có tiếng bước chân ngày một tiến gần đến nơi hai cô gái đứng
"Suỵt, theo tôi nào"...Yuri ra hiệu cho Jessica im lặng. Rồi nhanh chóng kéo Jessica nấp vào một căn phòng
Vì ở cuối hành lang, lại nằm ở góc khuất nên căn phòng cũng không mấy sáng sủa. Nội thất bên trong rất ngổn ngang. Đa phần là những chiếc máy may mini, cùng với năm con búp bê bằng nhựa phủ vải nhung đen tuyền. Vài tia nắng vô tình len lỏi vào, soi rọi lên những bộ trang phục chi chít vết kim đâm. Có lẽ là tác phẩm dang dở của sinh viên khoa Thời trang
Yuri chợt kéo tấm vải đang phủ lên hai trong năm con ma-nơ-canh rồi thản nhiên khoác nó kín người cả hai. Trong giây phút ngắn ngủi, Jessica đã kịp thấy được gương mặt trắng bệch cùng màu son lem luốc trên gương mặt những con búp bê sau mảnh vải. Một giọt nước nhẹ chảy ra từ khóe mắt ma-nơ-canh gần nhất, nó lăn dài trên làn da nhựa bong tróc rồi rơi xuống chạm vào bàn tay Jessica. Cảm giác lành lạnh khiến cô giật mình, toàn thân bất giác trở nên run rẩy. Bên ngoài, tiếng bước chân ngày một đến gần. Từng cánh cửa bị ai đó đẩy ra tạo nên tiếng ken két khó chịu. Một lúc sau, cánh cửa căn phòng cô và Yuri ẩn nấp cũng bị hắn đạp tung. Jessica nghe thấy tiếng chân bước vào bên trong, cô cảm nhận được hắn đang cố bới tung mọi ngóc ngách lên để tìm kiếm hai người họ. Hắn không bật đèn mà dùng một chiếc đèn pin cầm tay nhỏ gọn lia nhanh quanh phòng
Jessica nín thở nhìn theo tia sáng lờ mờ trước mắt. Kwon Yuri dường như cảm nhận được sự căng thẳng của người kia nên vội vàng nắm lấy bàn tay Jessica trấn an. Tấm vải vẫn phủ kín cả hai từ đầu đến chân. Jessica nheo mắt lại khi ánh đèn pin chiếu thẳng vào mặt mình - đương nhiên vẫn đang ngăn cách bởi tấm vải. Nhưng cũng nhờ thứ ánh sáng bất đắt dĩ mà cô có thể thấy rõ dung nhan kẻ đang loay hoay bên ngoài...
Không ai khác chính là ông lão mặt sẹo!
Tại sao ông ta lại quyết lòng truy lùng cô?
Tại sao ông ta cứ lẫn quẫn bên cô như thế?
Và tại sao phải là cô mà không phải một ai khác?
Phải chăng ông ta đã biết rõ mục đích cô đến học ngôi trường này. Nhưng rõ ràng người bị ông ta bám đuôi bây giờ không phải chỉ có riêng cô. Nên đâu đó tận đáy lòng, cô vẫn mong mỏi rằng mình không là mục tiêu của con người bí hiểm đó
Hàng ngàn câu hỏi chưa có lời đáp. Dây thần kinh Jessica căng lên như dây đàn. Có lẽ nó đã sẵn sàng đứt lìa nếu như có thêm bất kì một lực nào tác động. Jessica hoàn toàn mất đi sự kiên nhẫn, cô cũng không muốn chịu thua số phận. Đã định bụng rằng sẽ liều mạng xông ra. Nếu may mắn có lẽ sẽ chạy khỏi đây trước khi lão ta kịp gây nên thương tổn cho mình. Nhưng ý nghĩ chỉ vừa hình thành thì vội tắt ngấm vì lão Kang đã quay lưng bỏ đi
"Nếu còn lần sau, cái chân đó sẽ chẳng may mắn như thế đâu"...lão cất tiếng dõng dạc
RẦM...cánh cửa đóng sầm lại. Tiếng bước chân cũng dần tắt ngấm
Từ bên trong, Yuri thở phào nhẹ nhõm. Cô tung vội tấm vải ra, hít lấy hít để khí trời thông thoáng. Từ lúc nào mồ hôi trên trán Yuri đã tươm ra như tắm. Jessica cũng chẳng thua kém, tim cô vẫn còn đập thình thịch gần như xé tung l*иg ngực
"Bị phát hiện mất rồi" ...Kwon Yuri trề môi buồn bã. Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ của Jessica thì lại phần nào cảm thấy có lỗi - "Cậu đừng lo, ông lão lẩm cẩm chỉ giỏi khoảng hù dọa" ...Kwon Yuri nhanh chóng lấy lại vẻ hớn hở trên môi"..." ...Jessica rất muốn hỏi Kwon Yuri về nơi đó, nhưng lại chẳng biết bắt đầu từ đâu. Nhịp thở đã dần ổn định trở lại
Điều Jessica kinh hãi không phải là ông ta, cũng không phải lời đe dọa trẻ nít ấy. Điều cô sợ, chính là cái sức mạnh vô hình ngấm ngầm đeo bám theo cô từ sáng đến giờ. Dù ông lão đã đi mất, cái cảm giác bị dõi theo vẫn không ngừng dâng trào mạnh mẽ
Kwon Yuri phủ lại mảnh vải lên người hai con búp bê rồi nhẹ nắm tay Jessica bước ra khỏi căn phòng
"Cậu về đi, lão ta sẽ không quay lại đâu" ...Kwon Yuri dự định cất bước thì bị giọng nói lạnh lùng của ai đó ngăn lại"Cô đi đâu?"
"Bắt ma" ...Kwon Yuri mỉm cười trả lời. Nhưng Jessica cảm nhận, đó hoàn toàn không phải một câu nói bông đùa
"Tôi cũng muốn đi, nếu là đến nơi đó" ...trong ngôi trường này, nói cổ quái, nói ghê gợn hẳn chỉ có thể có một nơi mà thôi - là nơi ông lão họ Kang nằn nặc can ngăn cô bước vào
"Có lẽ sẽ rất... đáng sợ" ...Kwon Yuri làm điệu bộ ma quỷ trêu chọc Jessica nhưng chẳng có tác dụng nào, kể cả việc gây cười
"Đi thôi" ...Jessica quay lưng bước về hướng con đường nhỏ cuối hàng lang bên kia
"Trò cút bắt với ma quỷ chưa thể bắt đầu đâu" ...Kwon Yuri xoay xoay cổ tay và cổ chân hệt như tư thế khởi động cho những cuộc thi marathon - "Với lại không thể dùng lối đi có người canh gác đó được" ...cô nháy mắt tinh nghịch
Đến lúc này thì Jessica đã phần nào nghi ngờ về sự tồn tại của một Kwon Yuri khác. Bởi người đang đứng trước mặt cô đây rõ ràng hoạt bát và vô tư hơn rất nhiều so với cô gái da ngâm, thích giảng đạo bằng những triết lý khó hiểu, một tuần trước Jessica đã gặp
...
Jessica được Yuri dẫn đi theo lối đi hoàn toàn ngược lại hướng có con đường nhỏ. Đến hết dãy hành lang thì chuyển sang con đường đá sỏi. Hai bên có treo rất nhiều chậu hoa lan kiểng đủ sắc màu. Con đường ngày càng trống trải đến khi hai bức tường gạch đỏ chuyển sang màu đen sẫm thì một cánh cửa thiếc loang lổ xuất hiện. Nó cũng được sơn bằng màu sơn đen, nếu như thời gian không làm hoen rỉ kim loại, hẳn từ xa cũng khó lòng mà nhận ra cánh cửa ẩn trên bức tường rêu phong mục nát