Jessica sững sờ trong thoáng chốc, lúc định thần lại đã thấy khóe mắt tuông trào hai dòng lệ...
Kwon Yuri của cô đúng thật đã tỉnh!
"Yuri..." ...Jessica nhẹ cất tiếng rồi như nhớ ra điều gì, cô nhanh chóng rời giường và chạy đi - "Để tôi gọi bác sĩ"Gương mặt của Yuri vẫn nồng đậm yêu thương nhưng lại có phần khó hiểu...Yuri không cười cũng chẳng tỏ ra khó chịu, chỉ lặng lẽ nhìn theo dáng hình mong manh của Jessica rời đi
Chưa đầy năm phút sau, Jessica đã trở lại cùng với vị bác sĩ trung niên
Ngay lúc vừa bước vào gian phòng, cảnh tượng trước mắt liền khiến Jessica trở nên bối: Kwon Yuri đứng trên thành cửa sổ mặc cho gió từng cơn thổi mạnh vào người. Gió to đến độ dễ dàng cuốn phăng Yuri ra khỏi không gian vững chãi bất cứ lúc nào nó muốn
Jessica cất tiếng gọi lớn nhưng người kia đơn giản quay lại mỉm cười, là một nụ cười dịu dàng nhưng xa lạ - cơ hồ cũng rất khó hiểu
Tuy cảm giác quen thuộc như đã từng thấy qua, nhưng thấy qua ở đâu lại chẳng dám khẳng định? Chẳng phải của Yuri...
Là cô ấy sao?
Yuri và cô ấy?
Cùng một người?
"Yuri..."Âm vực hệt như một câu hỏi còn thiếu chữ nhưng Kwon Yuri lại tỏ ra hiểu được. Yuri mỉm cười, khẽ lắc đầu thay cho câu trả lời ẩn ý. Đồng thời thân hình từ từ chuyển động
Trong vài giây ngắn ngủi trước khi cơ thể thả trôi theo làn gió, Jessica đã thấy hai viên châu trong mắt Yuri sáng bừng... một màu đỏ rực!
Đôi môi Jessica bỗng trở nên run rẩy, lời nói cũng chẳng tài nào thoát đi khỏi miệng
Vị bác sĩ cạnh bên đột ngột kêu vang...
Kwon Yuri đã không còn đứng trên cửa sổ nữa!
Jessica kinh hãi gọi to hai chữ
"Kwon Yuri" nhưng...
Yuri đã nhảy xuống mất rồi...
CHƯƠNG XI: KHÔNG GIAN ẨN
Bóng dáng người vừa đó đã chẳng còn trên cửa sổ. Jessica vội vàng chạy đến, nhưng...
Phải chăng đã quá muộn?
CẠCH CẠCH...Âm thanh lúc nhịp nhàng, lúc dồn dập cứ không ngừng lặp lại bên tai. Jessica sững người mặc cho cơn gió đánh tung mái tóc đến rối bời. Tay cô nhẹ ngăn lấy cánh cửa khép hờ, giữ cho nó thôi không va đập vào thành cửa sổ nữa. Trên đôi mắt xinh đẹp vẫn còn vẹn nguyên vẻ kinh hoàng. Jessica tiến thêm một bước rồi ngập ngừng nhìn ra bên ngoài...
Lòng cô mang nỗi niềm nặng trĩu...
Nước mắt từ bao giờ cũng rơi theo Kwon Yuri xuống tận mặt đất xa xôi
Nhưng kì lạ thay, chẳng có gì ngoài hai chiếc xe cứu thương bé xíu. Không máu, không dòng người hiếu kì, càng không có thân thể vỡ nát của... Kwon Yuri!?
Jessica lòng nhen nhóm niềm hy vọng, nhưng là hy vọng điều gì? Thay vì nhẹ nhõm, cô chỉ thấy đầu mình trĩu nặng, tâm trạng đã rối giờ càng thêm rối. Rõ ràng tình cảnh hiện giờ thật khó lý giải, chẳng lẽ Kwon Yuri là biết bay?
Chợt, nhớ đến vị bác sĩ sau lưng, Jessica liền quay đầu, định bụng hỏi rằng
"vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hay chỉ là ảo ảnh của riêng cô". Nhưng, nơi đây không có ai khác ngoài Kwon Yuri đang nằm trên giường bệnh
Kwon Yuri đúng là đang nằm trên giường bệnh!?
Hai mắt Yuri nhắm nghiền, cũng hệt như lúc bà nội còn ở đây, cả tấm chăn phủ trên người cùng bàn tay thon dài đặt hờ trên bụng, hoàn toàn chứng minh rằng người nằm đó chưa từng xê dịch
"Là mơ sao?"Jessica tự hỏi mình. Sau liền vô thức lắc đầu. Cô rõ ràng chưa ngủ lấy đâu ra việc nằm mơ. Hoặc giả là
"ảo ảnh" thì hợp lý hơn!
Từ khi về Hàn, đến Mỹ thuật Seoul học, Jessica đã nhiều lần trông thấy ảo ảnh, kể cả lúc cô tỉnh táo. Lần này hẳn không ngoại lệ. Nhưng vì sao xuất hiện ảo ảnh Yuri
"tự vẫn"? Có phải giống như lần tai nạn xe, đây cũng là một dạng linh tính?
Không lý nào! Yuri không có lý do để nghĩ quẩn
Jessica chợt nhớ đến cô gái có tên Catherine, cô ấy từng ám thị Jessica? Lẽ nào... lần này cũng do cô ấy ám thị? Mà Catherine và Kwon Yuri, trước giờ chẳng có mối quan hệ đặc biệt. Năm cô ấy mất Kwon Yuri còn chưa đến Seoul, huống hồ là vào Mỹ thuật Seoul học. Jessica biết rõ điều đó bởi bà nội lúc nhàn rỗi đã kế tất cả với Jessica, tất cả những gì liên quan đến Kwon Yuri của cô
Đôi mắt đỏ?
Hình ảnh đôi mắt đỏ trông thấy trước lúc Yuri
"ảo ảnh" nhảy xuống?
"Kẻ ám thị là NÓ?"...Jessica ngầm suy đoán
Nhắc đến NÓ, gian phòng bỏ hoang cùng buồng thang máy gỗ kì lạ lại hiện ra trong đầu Jessica. Đột nhiên Jessica nhớ đến cô gái có nhân dạng y đúc Kwon Yuri. Cô ta đến giờ vẫn chưa xuất hiện thêm lần nào. Nụ cười vừa rồi của Kwon Yuri trên cửa sổ sao giống cô ấy quá? Là nụ cười kêu ngạo nhưng cũng rất ma mị, trái hẳn nụ cười ngô nghê hồn nhiên gắn liền với một Kwon Yuri nghịch ngợm
Phải chăng... thật đúng là cô ấy?
Kwon Yuri và cô ấy?
Rốt cuộc là mối liên hệ như thế nào?
Chỉ đơn giản người giống người... hay vốn dĩ...
Là cùng một người!
Trong tâm Jessica thật có chút sợ hãi. Là Jessica lo sợ Yuri chính là cô gái đó?
Nhưng dù Yuri có là cô ấy thì sao?
Yuri ngay cả tính mạng cũng nguyện vì Jessica mà mạo hiểm. Thế còn lý do gì nghi ngờ tấm lòng Yuri dành cho cô...
Jessica trong giây phút mặc cho tình cảm lấn áp lý trí, cô quyết định làm theo lý lẽ con tim mình. Mặc kệ cho Yuri có là gì đi nữa!
...
Jessica nhẹ nhàng tiến đến rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường bệnh. Nhìn ngắm gương mặt say giấc thanh bình của người nằm kia, chỉ khiến trái tim Jessica càng thêm đập loạn. Nhưng lần này thay vì hôn lên chiếc má bầu bỉnh, Jessica lại chọn cách kìm nén tâm trạng
Cô đang ái ngại sự việc trong ảo ảnh trở thành hiện thực?
Nếu như Jessica hôn Yuri liền sau đó Yuri tỉnh, rồi tìm đến cái chết thì Jessica sẽ nguyền rủa bản thân mình cả đời. Nhưng điều Jessica ngày đêm mong mỏi cũng là mong Yuri tỉnh dậy, ngày đêm ao ước được nhìn thấy nụ cười ngô nghê, xoa dịu nỗi lòng nặng trĩu. Jessica chính là muốn tựa vào người Yuri cảm nhận chút thanh bình hiếm hoi trong cuộc sống. Ấy thế mà, giờ phút này, cô bị chính lý trí mình dằn xé, lý trí ép buộc cô không được làm Yuri tỉnh giấc
Càng nghĩ lại càng giống như bước chân vào ngõ cụt, vốn biết rõ không có con đường nhưng lại chẳng thể thối lui...
"Yuri à, tôi nên làm sao đây?"...Jessica trên mắt đã đong đầy nước
Bỗng dưng nơi mặt giường nhẹ rung động, những ngón tay thon dài bắt đầu co dãn. Đồng thời hai hàng mi cong từ từ hé mở. Jessica căng thẳng nhìn theo sắc thái mơ hồ trên mặt Yuri. Niềm vui, mặc kệ mâu thuẫn trong lý trí, len lỏi đến nơi tim Jessica, rồi sưởi ấm...
"Yuri... Yuri tỉnh lại rồi!"Jessica nhẹ nâng tay Yuri lên, siết nhẹ, chỉ thấy Kwon Yuri mĩm cười đáp lại bằng thanh âm yếu ớt
"Sao Sica lại khóc?"Jessica vẫn không yên tâm, chỉ muốn tìm bác sĩ đến kiểm tra ngay cho Yuri. Nhưng, hình ảnh kinh hoàng ban nãy lại hiện ra trong tâm thức. Jessica sững người, đành ngồi trở xuống. Ánh mắt nhìn Yuri e ngại, bàn tay ấm áp cũng theo hướng nhìn nâng lên, chạm nhẹ vào má Yuri. Thật giống như sợ chỉ cần cô rời khỏi, Kwon Yuri sẽ như bọt xà phòng tan biến ngay lập tức
"Yuri thấy trong người thế nào?""Có chút mơ hồ" ...Kwon Yuri mĩm cười dùng tay còn lại xoa xoa trán - "Tôi đã ngủ bao lâu rồi?"
"Hơn... hai tuần" ...giọng nói Jessica vì khóc trở nên khàn khàn
"Đừng khóc" ...Kwon Yuri dời bàn tay nơi trán đến lau đi dòng lệ trên mắt Jessica - "Tôi đã không sao. Xin lỗi... làm Sica lo lắng"
"Không, là tôi phải xin lỗi. Vì cứu tôi mà Yuri trở thành như vầy"
"Cứu Sica?" ...Kwon Yuri ngạc nhiên - "Đêm đó là tôi bị một chiếc xe tải tông vào, sau, ngủ li bì đến giờ. Làm sao gọi là cứu Sica mà bị thương đây?" ...Kwon Yuri chau mày gắng nhớ lại những chuyện xảy ra cách đây hai tuần, tiếc rằng ngoài thứ ánh sáng chói mắt và cơn đau âm ỉ thì chẳng nhớ nổi điều gì khác - "Hay tôi vì bị thương mất đi một phần kí ức rồi?"
Jessica tâm do lời nói của Yuri bị kinh động, vô thức buông lơi cả bàn tay đặt hờ trên má Yuri