Chương 9

Lăng Sơ cùng vị mẫu thân đại nhân này không quen biết, trùng hợp chính là nguyên chủ "Lăng Sơ" cùng với mẹ mình cũng không quá quen thuộc, nhìn tên ghi chú như danh bạ liền biết, tràn ngập một luồng gió ghi chú dành cho khách hàng nồng đậm.

Cha mẹ nguyên chủ ly hôn khi cô ấy còn rất nhỏ, cũng không có mâu thuẫn gì, thuộc về tình huống hiếm hoi trong thời đại này, đó là sau khi ly hôn vẫn có thể làm bạn tốt.

Lúc ấy Tụng Thái đang trong giai đoạn phát triển nhanh chóng, Lăng Cầm bận rộn đi đến những thành phố khác để công tác, ba nguyên chủ là cảnh sát hình sự, công việc cũng bận rộn như nhau, hai người đều rất yêu thương con cái, nhưng vẫn không làm gì được, chỉ có thể đưa đứa nhỏ đến bên cạnh ông nội, bà nội chăm sóc.

Sau đó ba vì công việc mà hy sinh, ông bà nội liên tiếp qua đời, nguyên chủ lúc ấy đang học trung học, chuyển trường không tiện, sau khi học đại học mới đến Cảnh Thành chỗ mẹ mình.

Trong trí nhớ, hai mẹ con bởi vì công việc bận rộn, tính cách ngột ngạt, nói chuyện cũng không nhiều lắm, bình thường có thể nói một câu để giải quyết vấn đề thì sẽ không nói câu thứ hai, có thể gửi tin nhắn nói rõ, tuyệt đối sẽ không dùng phương thức nói chuyện trực tiếp để giải quyết.

Lúc này lại gọi điện thoại đến, không khỏi làm cho Lăng Sơ sinh ra một loại lo lắng giống như "trong nhà có phải phá sản hay không".

Cũng may, Lăng Cầm kịp thời phá vỡ suy nghĩ lung tung của cô: "Con đang ở trường sao?"

Nhận được câu trả lời khẳng định, Lăng Cầm tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, lúc mở miệng, giọng nói luôn vững vàng cũng có thêm một tia mệt mỏi: "Lăng Đồ tan tiết tự học lúc 7:40 tối, tài xế không đợi được người, chính nó cũng không về nhà, trợ lý, quản gia bao gồm cả điện thoại của ta đều bị kéo vào danh sách đen, đổi số khác cũng không nghe máy, con có thể thử liên lạc với nó một chút hay không?"

"Con có thể thử xem."

Lăng Sơ trầm mặc trong chốc lát, tuy rằng không biết vì sao Lăng Cầm nữ sĩ lại sinh ra ảo giác quan hệ giữa hai chị em hiếm khi gặp mặt này rất tốt, nhưng vẫn gật đầu đồng ý: "Nhưng mà cũng đừng đặt quá nhiều hy vọng."

Lăng Cẩm giống như đã tuyệt vọng nên chỉ có thể “Ừm” một tiếng tỏ vẻ đã biết.

Hai mẹ con nói xong chính sự thì trầm mặc xuống, sau khi nghe xong tiếng hô hấp truyền đến từ trong tai nghe, cuối cùng vẫn là Lăng Sơ nhịn không được lễ phép từ biệt, cúp máy trước,

Từ trong danh bạ điện thoại tìm ra số di động của Lăng Đồ gọi đi, không hề ngoài ý muốn khi không có ai nghe máy, tiếng tút dài dằng dặc, giống như đang cười nhạo tình chị em plastic của hai người.

Lăng Sơ không chê phiền mà gọi hai lần, sau khi lẩu cay đi lên thì quyết đoán cúp máy, dùng WeChat thông báo cho Lăng Cầm kết quả.

Trình Mân Ngọc đưa cho cô một đôi đũa, thuận miệng hỏi: "Làm sao vậy?"

Lăng Sơ khịt mũi, lắc đầu: "Không có chuyện gì lớn, em trai mình mất tích."

Trình Mân Ngọc Và Sài Hàn: "..."

Trình Mân Ngọc sặc một ngụm, ho vài tiếng, nhận lấy tờ giấy Sài Hàn đưa tới, lau miệng vội vàng hỏi: "Báo cảnh sát chưa? Em trai cậu bao nhiêu tuổi rồi, trước khi đi lạc là ai mang theo a?"

Lăng Sơ nhíu nhíu mày, cẩn thận suy nghĩ một chút: "17 đi, không có ai mang theo, thả nuôi."

“......” Trình Mân Ngọc: Chữ "Đi" này, rất linh tính.

Nhà nào cũng có *kinh khó niệm, cô cũng không tiện hỏi lại, yên lặng cúi đầu ăn bún.

*Kinh khó niệm (难念的经): Giống như câu ‘mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.’

Lúc này 007 bỗng nhiên lên tiếng: "Ký chủ, cô không đi tìm sao?"

Lăng Sơ nhíu mày: "Lý do?"

007 ngập ngừng nói: "Mặc dù cùng mẹ khác cha, nhưng đó cũng là em trai của cô nha.”

"Ồ." Đũa trong tay Lăng Sơ không ngừng, đầu cũng không ngẩng lên: "Tôi chưa từng nói với cậu sao? Em trai cùng cha khác mẹ cuối cùng của tôi đã bị tôi tự tay phế bỏ.”

" ..." 007 run rẩy: "Vậy, đó cũng chắc chắn là em trai của cô không đúng."

Lăng Sơ nghe vậy thì đuôi lông mày nhấc lên, giọng điệu của 007 tuy rằng yếu đuối, nhưng dường như có một loại chắc chắn, cô tò mò hỏi: "Cậu cứ như vậy xác định?"

"Đương nhiên." ánh sáng của 007 tăng vọt, bỏ qua uất ức vừa rồi, kiêu ngạo nói: "Chúng tôi có cơ chế phán định hệ thống nghiêm ngặt, chính là vì phòng ngừa ràng buộc phải người có tâm thuật bất chính. Trên người của ký chủ công đức rất nhiều, tuy rằng bọc sát khí, nhưng màu sắc là màu sắc thuần khiết đậm đen, không phải hỗn tạp màu tro, chứng tỏ cô là người có nguyên tắc, có điểm mấu chốt, không lạm sát, cũng không thương tổn người vô tội.”

Lăng Sơ bừng tỉnh đại ngộ: "Đây là nguyên nhân lúc trước cậu mặt dày mày dạn ràng buộc tôi."

007 có chút ngượng ngùng, đoàn ánh sáng co rụt lại, ngượng ngùng xoắn xuýt "Ân" một tiếng.

Nói thật, nữ phụ Hắc Liên Hoa là một công việc nguy hiểm.

Điểm mấu chốt thấp, dễ dàng bị luân hãm vào đống tra nam bên ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối rữa. Tố chất tâm lý yếu, dễ bị tổn thương đến sụp đổ; giá trị vũ lực thấp, chờ không được đến khi nhiệm vụ hoàn thành, có thể đã bị hại chết.

Lăng Sơ – một người phụ nữ trên người vừa có sát khí vừa có công đức, quả thực chính là sự lựa chọn ký chủ hoàn mỹ nhất của nó.

Tất nhiên, nếu có thể ít bạo lực đi một chút thì càng tốt.

Nghe được lời khen ngợi của 007, sắc mặt Lăng Sơ thu liễm lại, giọng nói nhu hòa vài phần: "Cậu cho rằng cậu nói như vậy tôi sẽ đi tìm người sao? A, Thống Tử.”

007:“......” Tại sao trên người ký chủ của nó, không thể tìm thấy một nửa ánh sáng của bản chất con người?

Lấy tình cảm động lòng người, con đường này là không thể thực hiện được, 007 hít sâu một hơi: "Ký chủ, em trai cô là nam chủ! Đó là vận khí chi tử! Trợ giúp, thân cận với cậu ta, sẽ được số mệnh chiếu cố, có cậu ta bảo hộ, cho dù sau này những đối tượng nhiệm vụ kia muốn khi dễ cô, cô cũng có thể hóa hiểm thành an, để cho bọn họ tự ăn ác quả.”

Trên trán Lăng Sơ đầy dấu chấm hỏi: "Chẳng lẽ bây giờ không phải sao?"

007 nhớ lại chiến tích từ ngày hôm qua đến bây giờ của ký chủ.

“......”

Không!

007 thật đúng là một đoàn ánh sáng thảm hại, héo rũ rút về góc.

Lăng Sơ đúng là một mỹ nữ tàn nhẫn, xinh đẹp mà ăn một chén lại một chén. Thậm chí còn mua một lon bia, uống đến bay lên.

Trình Mân Ngọc là điển hình của miệng to bụng nhỏ, vốn khen đồ ăn rất ngon, kết quả chỉ có thể ăn được một chén, sau đó dọn đường hồi phủ.

Lăng Sơ lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, xua tay với hai người: "Hai người về trước đi, buổi tối không cần chờ cửa cho mình đâu.”

Sau khi tạm biệt, Lăng Sơ nhìn bốn phía, dọc theo chợ đêm đi theo một hướng khác, 007 nhìn một hồi, chợt nhảy ra: "Ký chủ, cô muốn đi đến trường trung học gần Cảnh Đại sao?" (App TYT)

Đi đến cuối chợ đêm, cách một con phố chính là trường trung học gần Cảnh Đại, cũng là nơi Lăng Đồ đang theo học.

Lăng Sơ "Ừ" một tiếng, không nói nhiều.

Đại khái là bị ép nhiều quá, 007 bi ai phát hiện, mình thế nhưng có chút cảm động.

Nó dùng sức run rẩy, ý đồ vứt bỏ suy nghĩ run rẩy của mình, lại nhịn không được nhảy nhót nói: "Ký chủ, rút thăm trúng thưởng sao?"

"..." Lăng Sơ dừng bước, xoay người rời đi.

"Ai ai ai." 007 cắn răng dậm chân: "Nhưng mà, theo quy định không được bỏ qua mục rút thăm trúng thưởng.”

Bước chân của Lăng Sơ nhanh hơn.

"Nhưng mà, còn có ‘nhưng’ đấy." 007 vội vàng gọi người lại: "Tôi lén mở điểm treo cho cô, bắt đầu từ lần sau, khi hoàn thành nhiệm vụ nhận được phần thưởng, nếu lần đầu rút phải phần thưởng hộp đen, lần thứ hai tất nhiên sẽ trúng phần thưởng hộp đỏ.”

Thấy Lăng Sơ vẫn không nói lời nào, 007 khóc lớn: "Tôi chính là một hệ thống rác rưởi, đây là cực hạn của tôi.”

Lăng Sơ lại đợi một lát, xác định trên người 007 không vắt ra được thứ gì, nhéo nhéo sống mũi, khẽ thở dài một tiếng: "Rút đi."

007 vội vàng biến ra đĩa rút thăm trúng thưởng, kim đồng hồ xoay tròn, lại một lần nữa rơi xuống trên ô đen.

【Chúc mừng vật chủ rút trúng "Nhãi con đẹp nhất trên đường phố, đi bộ nghênh ngang" buff, thời gian 8 tiếng, đếm ngược 1 phút.】

Không có cảm giác gì rõ ràng, Lăng Sơ cho rằng cũng sẽ giống như mấy lần trước, chỉ cần cô không há miệng, chính là an toàn.

Cô mím môi nghiêm mặt, vừa đi được hai bước, một cỗ kình lực "Sao gió càng ác độc, ta lại càng mạnh mẽ" từ trong ra ngoài tản mát ra, nhịn không được ưỡn ngực ngẩng đầu, phi thường kiêu ngạo đi tới.

Lăng Sơ: "..." Nếu không, hay là từ bỏ người em trai này.

Một tay chắn trước trán, che nửa khuôn mặt, bước nhanh hơn, đi đến một đầu hẻm, nghe thấy bên trong truyền đến một trận tiếng cãi vã.

Một giọng nói khàn khàn hô to: "Liên quan cái rắm gì đến mày, bọn tao chỉ muốn giao lưu tình cảm với bạn cùng lớp, Lăng Đồ mày mẹ nó bắt chó đi cày."

"Tôi không muốn nói chuyện với các cậu, tôi phải trở lại trường học." Đây là một giọng nữ, thanh âm khẽ run, nhưng vẫn cố gắng trấn định.

"Mày bị điếc." Một giọng nói trong sáng của thiếu niên khác vang lên, nội dung lời nói hoàn toàn trái ngược với âm sắc: "Không nhìn ra người ta không muốn phản ứng với mày sao? Cút ngay.”

“Mày mẹ nó….”

Tiếng ồn ào trở nên lớn hơn, nghe muốn đứng lên, Lăng Sơ từ đầu ngõ thò đầu, muốn nhìn xem có phải người em trai mất tích hai tiếng đồng hồ của cô hay không, kết quả mở miệng: "Ca ca, các người đang đánh nhau sao?"

Lăng Sơ: "???"

Thế nhưng, thật mẹ nó đúng là “Nhãi con!”

Mấy người nghe được sửng sốt, cùng nhau nhìn qua.

Nơi này đèn đường yếu ớt, Lăng Sơ nheo mắt phân biệt.

Trong một con hẻm nhỏ, hai bên giằng co, một bên đứng năm, sáu nam sinh cà lơ phất phơ, đồng phục học sinh lỏng lẻo buộc ở bên hông, nhìn qua đặc biệt dầu mỡ cay mắt.

Bên kia đứng ba nam sinh, phía sau che chở hai cô gái, cũng là đang gồng cổ, một bộ dạng "Lão tử đêm nay muốn làm ngươi, tuyệt đối không lưu người đến ngày mai", nhưng thắng ở thanh tịnh, đồng phục học sinh cũng mặc tử tế, ngoại trừ có chút ấu trĩ, nhưng cũng không sao.

Hai bên nhìn nhau, có chút trầm mặc, Lăng Sơ xác định mình chỉ đơn thuần là không muốn nói chuyện, về phần đối phương có phải đang cố gắng tìm được nhãi con vừa gọi tên "ca ca" kia hay không, cô không xác định.

Đang lúc cô đang suy nghĩ là hay chạy trối chết, hay là một không làm hai không nghỉ, gϊếŧ chết mấy học sinh tìm "nhãi con" này, một nữ sinh đứng phía sau thò đầu ra, không chắc chắn hỏi: "Chị? Chị Lăng sơ?"

Lăng Sơ nghiêng đầu: "Chị ơi, chị đang gọi em sao?"

Lăng Sơ: "..."

007, tôi X đại gia nhà cậu!

Nữ sinh kia trầm mặc một hồi lâu, do dự vỗ người nam sinh trước người một cái: "Lăng Đồ, đó là chị …..Phải không?”

Lăng Sơ lúc này mới nhớ tới, nữ sinh này hình như là con gái của bác cả, em họ của cô.

Đồng thời, cũng là nữ chính của quyển sách này – Nhạc Thấm Hàm.

Lăng Đồ bị người ta vỗ thì đứng bất động, gương mặt tuấn tú như ngập vào trong sương mù, đôi môi hồng nhuận mím lại, bộ dáng cực kỳ bướng bỉnh

"Nghe thấy giọng nói của ngươi” còn chưa kết thúc, đúng lúc đem ý nghĩ của cậu ta truyền đến trong đầu Lăng Sơ.

【Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, buổi tối tan học không về nhà, bị chị gái bắt tại chỗ thì làm sao bây giờ? Quên đi, ngược lại, dù sao chị ấy cũng không quan tâm, tùy tiện nói dối lăn qua. 】

Tâm tình Lăng Sơ kém đến cực độ tất nhiên không có khả năng buông tha cho cậu ta, cất bước đi ‘lục thân không nhận’ bước tới gần, ánh mắt híp lại, chống lưng nói: "Em trai thối không ngoan nha, tan học vì sao không về nhà, mẹ đang tìm em đấy!”

Lăng Sơ: "..."

Tạo nghiệt a!