Chương 10

Trong con hẻm nhỏ tối tăm, im tĩnh như chết.

Lăng Sơ an tường nhắm mắt lại, lộ ra một nụ

cười hiền hậu.

Vẻ mặt Lăng Đồ dại ra, vừa định nói chuyện, giống như ngửi thấy mùi gì đó, nghiêng người ngửi một chút, nhíu mày: "Chị, chị uống rượu?"

"..." Lăng Sơ như người hấp hối đột nhiên bật dậy, hưng phấn há to miệng hà một hơi với em trai: "Nồng không?"

Lăng Đồ bị vừa vặn bị "ha": "..."

Nam sinh bên cạnh cậu lắc đầu, khoác vai Lăng Đồ, miệng thiếu nói: "Không nồng không nồng, cũng chỉ là loại trình độ phàm là

có một hạt đậu phộng cũng không đến mức."

Nghe được lời của cậu ta, nghĩ đến lát nữa cho dù có làm ra hành động gì cũng có thể đổ lỗi do rượu, Lăng Sơ hài lòng, đối với hành động ăn lẩu cay và uống bia của mình, trong lòng giơ một ngón tay cái lên.

Không hổ là cô, có thể tìm ra được một con đường sống từ trong cái phần thưởng hố người kia.

Lăng Sơ lại nhìn Lăng Đồ bên cạnh, phát giác là do em trai thối tìm cớ cho mình, giờ phút này cảm thấy Lăng Đồ đặc biệt thuận mắt.

Cô túm lấy Nhạc Thấm Hàm đứng ở phía sau, trìu mến sờ sờ đầu cô ấy: "Chị ơi, chị bị bắt nạt sao? Thật đáng thương."

Vừa nói vừa thầm niệm ba lần trong lòng "Tôi uống quá nhiều."Lăng Đồ chú ý tới động tác của cô, môi giật giật hai cái, cuối cùng cái gì cũng không nói, giật khóe miệng "xuy" một tiếng, ngữ điệu vô cùng khinh thường.

Nhãi con Lăng Sơ cũng không thể nặng bên này nhẹ bên kia, ôm cổ em trai, véo đầu chó của cậu: "Em trai thối không cần ghen, chị cũng love you."

Lăng Đồ dùng sức giãy dụa không có kết quả, ngẩng cái cổ đỏ bừng, trợn trắng mắt từ trong mũi hừ một tiếng, bộ dáng thoạt nhìn đặc biệt lãnh khốc khinh thường: "Ai, ai ghen ti."

Trong đầu Lăng Sơ lại vang lên một giọng nói không được tự nhiên của thiếu niên giận dỗi: [ Dựa vào cái gì mà gọi cô ấy là chị, gọi mình lại là em trai thối? Uống nhiều còn có tiêu chuẩn kép như vậy, hừ! ]

Cái gì Lăng Sơ cũng không nói, dùng sức xoa da đầu, lại tàn nhẫn giật hai sợi tóc của em trai, thể hiện trọn vẹn tình chị em không gì sánh bằng.

Mấy bạn học bên cạnh vừa cười vừa nghiêng người ra sau, cũng sắp quên trận ẩu đả sắp xảy ra vừa rồi, nhưng người đối diện lại không quên, không kiên nhẫn vươn tay ý đồ đẩy Lăng Đồ ra, giễu cợt nói:

"Lăng Đồ, chị của mày không phải là kẻ ngốc đi, nhưng mà cũng phải nói, tên ngốc này còn lớn lên mẹ nó rất xinh đẹp, chúng ta cũng đừng đánh nữa, hôm nay mày đem Nhạc Thẩm Hàm trở về trước, đem chị gái ngốc của mày giới thiệu cho bọn tao. Ha ha ha."

Sắc mặt người bên cạnh Lăng Đồ tối sầm, nhịn không được xắn tay áo vừa muốn xông lên, chợt nghe "A" một tiếng kêu to.

Tên côn đồ miệng tiện kia bị đυ.ng lưng vào tường, biểu tình thống khổ trượt xuống đất, mấy người cứng ngắc quay đầu, thấy vị chị gái uống nhiều kia của Lăng Đồ chậm rãi thu hồi chân dài, nghịch ngợm nghiêng đầu, bĩu mỗi huýt sáo: "Anh trai nói chuyện trơn tru như vậy, rất tuyệt nha, đáng tiếc thân thể hơi kém một chút, là thận hư sao?"

"..." Bạn học vừa rồi trêu chọc Lăng Sơ thiếu một hạt đậu phộng, đột nhiên ôm lấy cánh tay của Lăng Đồ, run rẩy hỏi: "Tôi, chị của cậu sẽ không ghi thù người của mình đi."

Không ai để ý tới cậu ta, một đạp kia của Lăng Sơ mở màn cho trận tranh bá trong căn hẻm nhỏ này, đám côn đồ đầu tiên là cả kinh, tức giận xông thẳng lên đầu, hùng hùng hổ hổ xông lên, sau đó___

Không có sau đó, nhãi con Lăng Sơ thân cao 1m77 xông lên, một quyền đấm một tiểu ca ca, một chân đạp một tiểu bằng hữu, động tác gọn gàng, tư thế đẹp trai, đánh người ta đến gào thét.

Em trai thối cùng bạn bè cũng không nhàn rỗi, sửng sốt vài giây cũng xông lên, tuy rằng chị gái không để lại chỗ cho bọn họ hỗ trợ, nhưng vẫn có thể đè người lại, bổ thêm vài nhát dao.

Ngay cả cọng bún có sức chiến đấu bằng năm như Nhạc Thấm Hàm cũng lén lút chạy tới, thưởng cho tên côn đồ đã bị đánh ngã mấy cái đạp.

Tình hình chiến đấu nghiêng về một bên, diễn ra vô cùng kịch liệt, thời điểm kết thúc, nhãi con Lăng Sơ Bồ bất mãn bĩu môi, Lăng Đồ chú ý tới, do dự có nên quan tâm vài câu hay không, bạn học bên cạnh đã tiến lại gần, chân chó hỏi: "Chị, làm sao vậy, mệt mỏi hay khát? Tay có bị đám cháu trai này làm cho trầy xước hay mất một sợi lông nào không? Có việc ngài cứ nói, các em trai lập tức giúp chị giải quyết."

Lăng Sơ cau mày chỉ vào một tên côn đồ nằm trên mặt đất: "Vừa rồi đánh lên mặt cậu ta, tay và cổ áo đυ.ng phải dầu, về nhà còn phải rửa lại lần nữa, mất hứng."

Lăng Đồ ghét bỏ "chậc" một tiếng, cảm thấy cô chị gái này sau khi uống say thật sự quá giả tạo, vừa nghĩ muốn lấy giấy lau ra: "Em có..."

"Ở đây có khăn giấy." Lăng Đồ trơ mắt nhìn người anh em vào sinh ra tử, cùng nhau trốn học đột nhiên đoạt lấy khăn giấy trong tay mình, điên cuồng đưa qua cho chị ruột của cậu, tức giận đến mức nắm đấm cứng lên.

"Dùng của em, dùng của em, em có khăn ướt!"

Nữ sinh bên cạnh Nhạc Thấm Hàm vội vàng lên tiếng, từ trong túi lấy ra một cái khăn ướt.

Nhạc Thấm Hàm cầm lấy, xé rách bao bì, tỉ mỉ lau tay cho chị gái nhãi con đang ngoan ngoãn đứng yên.

Toàn bộ quá trình giống như Thái Hậu giá lâm, Lăng Đồ đứng bên cạnh nhìn mấy "đại thái giám" đang xum xoe, hai tay đút túi, vẻ mặt khó chịu, mắt trợn trắng suýt nữa lật lên trời.

Lăng Sơ bị hầu hạ xong, nhìn mấy người trên

mặt đất gõ gõ cằm: "Các anh trai cũng là học

sinh sao? Vì sao tan học lại không về nhà

nha."

Sáu tên côn đồ nhìn thấy cô đến gần, sợ hãi lui về phía sau, một tên tóc húi cua trong đó có ý định hấp hối giãy dụa, từ trong túi lấy ra một cây dao nhỏ, vừa vươn tay ra, đã bị Lăng Sơ nắm chặt cổ tay, đâm xuống dưới háng cậu ta.

Khoảng cách với chỗ yếu hại chỉ kém mấy cm, đối phương sợ tới mức trực tiếp tiểu ra quần.

Sau khi hung tàn đâm người ta xong, nhãi con Lăng Sơ vẫn đáng yêu nghiêng đầu, trêu đùa: "Anh trai lớn như vậy còn tè ra quần a, về nhà nhớ bảo chú dì dẫn anh đi khám tuyến tiền liệt nha."

Mấy tên côn đồ run rẩy ôm thành một đoàn, khóc không ra nước mắt, hai vị bạn học của Lăng Đồ cũng co rụt lại bên người cậu, nhỏ giọng hỏi: "Chúng ta, chị cậu, chỉ là bởi vì uống say mới mạnh mẽ như vậy, đúng không? Bình thường nhất định vẫn rất ôn nhu ... Di?"

"Ừm.." Lăng Đồ hàm hồ đáp lời, len lén rụt về

phía sau, trong đầu hiện lên ba nghi vấn

Tôi vẫn chưa trêu chọc chị gái bao giờ đi?

Thoạt nhìn tôi rất tôn kính đối với chị của mình đi?

Tôi vẫn luôn là một người em trai ngoan ngoãn hiểu chuyện đi?

Người cũng đã đánh, chỗ này không có camera giám sát, không cách nào báo cảnh sát chứng minh đối phương quấy rầy, nhớ tới trạng thái "uống say" của mình lúc này, Lăng Sơ bảo Lăng Đồ gọi điện thoại cho mẹ báo bình an, không bao lâu sau, đầu ngõ tới hai chiếc xe, một chiếc nghe theo Lăng Đồ phân phó đưa mấy người Nhạc Thấm Hàm về ký túc xá, một chiếc chở hai chị em Lăng Sơ về nhà.

Nhà Lăng Cầm và nhà cậu cả ở cùng một khu biệt thự, sau khi về đến nhà đã rất muộn, hai chị em cũng không nói chuyện nhiều, về phòng của mình nghỉ ngơi.

Sáng sớm hôm sau Lăng Sơ dậy sớm luyện công, chạy bộ về nhà, nhìn thấy một chiếc xe dừng ở cửa, đi vào trong phòng, liếc mắt một cái đã thấy có người đang ngồi trên sô pha.

Cô suy nghĩ một chút, gọi: "Mẹ?"

"Ừm." Người nọ giống như không quá quen thuộc với xưng hô này, dừng một chút, tư thái ưu nhã buông ly cà phê trong tay xuống, nghiêng đầu nhẹ nhàng gật đầu.

Lăng Sơ đi qua ngồi trên sô pha bên kia, thuận miệng hỏi: "Mẹ ăn sáng chưa? Muốn ăn gì để con đi làm?"

Cho dù là nhìn từ góc cạnh nào, cũng không

thể nghi ngờ rằng Lăng Cầm chính là một mỹ

nhân, nhưng ánh mắt đầu tiên nhất định sẽ

không nhìn đến vẻ ngoài của bà.

Không giống với khí chất lạnh lùng cứng rắn của cậu cả, Lăng Cầm làm cho người ta có cảm giác lạnh lùng lại thong dong, nhưng lại không mâu thuẫn, đó là khí chất thuộc về người nắm quyền trải qua nhiều năm rèn luyện mà hình thành, so với bề ngoài càng hấp dẫn người khác hơn.

Nhưng lúc này bà lại giống như một người mẹ bình thường không giỏi giao tiếp, nhíu mày: "Dì xin nghỉ sao?"

Nếu không có sự mềm mại của sóng điện từ, khi mặt đối mặt, giọng nói của bà sẽ càng trở nên lạnh lùng cứng rắn hơn.

Bất quá Lăng Sơ không để ý, lắc đầu đứng lên, vừa đi về phía phòng bếp vừa trả lời: "Không có, là do con quen tự mình làm."

Khác với nhà cậu cả, phòng bếp ở đây là phòng bếp mở, Lăng Sơ mở máy nghe nhạc như di động ra, tiện tay bật một bản nhạc rồi đặt sang một bên, lấy nguyên liệu nấu ăn từ trong tủ lạnh ra ngoài.

Bên tai là khúc dạo đầu róc rách dễ nghe, cô gái trẻ cầm dao phay "đa đa đa" băm thịt, khung cảnh sinh hoạt như vậy, không hiểu sao lại khiến cho Lăng Cầm cảm thấy * vô thố.

*Vô thố (ZH): Vô phương ứng đối. Miêu tả cực kì sợ hãi.

Bà mím môi, đi tới gần chỗ Lăng Sơ ngồi xuống, thử tìm đề tài mà giới trẻ cảm thấy hứng thú, lúc này khúc nhạc dạo đầu đã kết thúc, một giọng hát lớn không hề che giấu xuyên thấu qua loa, đi thẳng vào tai người, Lăng Cầm bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, khô cằn hỏi: "Con thích ca sĩ này sao?"

Lăng Sơ: "..."

Nếu như cô nói, cô chỉ đơn thuần cảm thấy hai người ở chung trong một không gian yên tĩnh, có chút xấu hổ, mới tiện tay mở radio, có phải là không tốt lắm hay không?

Lăng Sơ ngẩng đầu, ánh mắt đối phương bình tĩnh, nhưng vẫn lộ ra vài tia chờ đợi cùng khẩn trương không thể che dấu.

Lăng Sơ cúi đầu, bất động thanh sắc liếc mắt nhìn màn hình, chú ý tới ba chữ "Ấn Phi Vũ" trong cột tên ca sĩ, hiểu rõ gật gật đầu, nhắm mắt thổi lung tung: "Chú Ấn Phi Vũ sao? Đúng vậy, con thường xuyên nghe bài hát của chú ấy."

"." Lăng Cầm nghĩ đến Ấn Phi Vũ năm nay mới 28 tuổi, nhịn không được co rút thái dương một cái: "Con gọi cậu ấy là chú?"

" ..." Lăng Sơ: Nếu không thì sao?

Lăng Cầm nhìn thấy con gái đang đứng trước mặt nhíu mày do dự một hồi lâu, dùng ánh mắt phức tạp "Ai, thật sự không có biện pháp với mẹ" nhìn bà, khẽ thở dài một tiếng, kèm theo một đoạn hát cao giọng trong điện thoại di động, con gái vươn ngón cái lên với bà, trong biểu tình khoa trương lộ ra một tia có lệ:

"*Dư âm đoạn lương, tiếng hát của tiểu ba ba rất đặc sắc nha.

*Dư âm đoạn lương (#3): dư âm còn văng vẳng bên tai (tiếng ca đã dứt nhưng dư âm vẫn còn văng vẳng.)