Chương 8

Nữ sinh: "!!!" Cái tật xấu gì vậy?

Sắc mặt cô ta đỏ bừng, không biết là tức giận hay xấu hổ, trong lúc nhất thời phảng phất cảm giác được cả căn phòng này đều đang nhằm vào mình.

"Mấy người dám hợp tác xa lánh tôi, có tin hay không..."

"Tin cái gì?" Sắc mặt của cô bạn cùng phòng đeo mắt kính không chút thay đổi: "Tin chỉ cần một cuộc điện thoại của cô cũng có thể khiến chúng tôi thôi học? Hay là tin cô chuẩn bị khởi động hiệu ứng Marry sue, phất tay một cái sẽ có vô số cẩu chạy đến, để cho chúng tôi ở trường học lăn lộn không nổi?"

"Nha đầu, đừng chỉ uống thôi." Một người bạn cùng phòng khác ôm bụng cười đau đớn, khoa trương không quên an ủi nói: "Cũng nhớ ăn một chút *đầu bào."

*Đầu bào (头孢): Dịch ra là tên của thuốc Cefalexin, là một kháng sinh nhóm cephalosporin thế hệ 1 dùng theo đường uống, các bạn có thể tra gg để hiểu rõ hơn về loại kháng sinh này.

“......” Nữ sinh bị xấu hổ, tức giận muốn chết, hốc mắt đỏ hoe không nói hai lời, quay đầu bỏ chạy.

Để lại Lăng Sơ cùng hai người bạn cùng phòng liếc nhau, một lần nữa cười to ra tiếng.

"Hả giận." Người nói chuyện chính là bạn cùng phòng vừa bị mắng, tên là Trình Mân Ngọc, người đeo kính tên là Sài Hàn.

Tính cả nữ sinh vừa bỏ chạy tên là Hạ Tử Văn, phòng ngủ tổng cộng có bốn người.

Bình thường bọn họ cũng hay bất hòa với Hạ Tử Văn, chẳng qua là bởi vì Lăng Sơ không hay ở phòng ngủ, nên cũng không để ý.

Ba người trở về phòng đóng cửa lại, Trình Mân Ngọc đem ghế dựa xoay lại ngồi xuống, cằm chống lên trên nhìn Lăng Sơ, nhỏ giọng hưng phấn nói: "Sao hôm nay cậu lại soái như vậy a? Đúng rồi, chuyện trên diễn đàn có phải là thật hay không?"

Lăng Sơ: "?"

Lăng Sơ cầm lấy điện thoại di động mà Sài Hàn đưa tới, click vào diễn đàn, hiện tại bài viết còn đang ở trang đầu, đề tài đã từ "Chu Kỷ An và Lục Phong có thật sự hay không" dần dần chuyển hướng sang "Táo bạo thiếu gia công X chó điên ăn chơi trác táng thụ" hay là "điên phê não tàn công X ngốc nghếch đại thiếu thụ", cục diện vô cùng kịch liệt, thậm chí còn có người đăng bài bỏ phiếu.

Lăng Sơ liếc mắt một cái, trong trí nhớ của cô, vị học bá cùng phòng này là người rất có nề nếp, hiếm khi tham gia mấy loại chuyện bát quái này, lúc này lại rất nghiêm túc để lại một bình luận, còn viết ra lý do ——

Tôi chọn hai, không có nguyên nhân khác, chủ yếu cảm thấy "não tàn" và "ngốc nghếch" quá mức chính xác.

Lăng Sơ trả lại điện thoại di động, cùng đối phương liếc nhìn nhau, không hẹn mà cùng nở nụ cười.

Hôm nay thái độ của Lăng Sơ khác thường, biểu hiện đặc biệt hung mãnh, Trình Mân Ngọc cùng Sài Hàn cũng không nghĩ nhiều, cho rằng cô là người thành thật nhưng lại bị người ta tàn nhẫn khi dễ, tri kỷ mà không tiếp tục đề tài này nữa, chọn một chút chuyện thú vị trong trường học mà tán gẫu.

Buổi chiều, Sài Hàn và hai người bọn họ không cùng một chuyên ngành, một mình ra ngoài đi đến lớp học, Trình Mân Ngọc đến thư viện tự học, Lăng Sơ thì ở lại ký túc xá đọc sách, lên mạng, thông qua trí nhớ của nguyên chủ, đi tìm hiểu thế giới xa lạ này.

Thoáng cái đã hết buổi chiều, Lăng Sơ ra ngoài đi đến lớp học tự chọn.

Để thuận tiện cho việc lựa chọn lớp học, cô và bạn cùng phòng đã chọn "Đánh giá cao điện ảnh và truyền hình".

Người chọn môn học này không ít, Trình Mân Ngọc sớm rời khỏi thư viện, cố ý ở tiệm chiếu phim Kim Quan ... Không, là khu chuyên dụng ‘điện ảnh và truyền hình’ của học bá chiếm ba chỗ ngồi.

Hình thức lớp học của khóa học này, trước hết là chiếu một bộ phim, sau đó giảng viên sẽ từ câu chuyện, lời thoại, kỹ năng quay phim và cách sử dụng ánh sáng bóng tối, phân tích khung hình và giải thích.

Hôm nay trùng hợp đến lượt được xem phim.

Trên màn hình bắt đầu chiếu phần giới thiệu phim, Trình Mân Ngọc vốn hưng phấn, trong nháy mắt liền suy sụp, nhỏ giọng nói thầm: "Sao lại là bộ phim này."

Tầm mắt Lăng Sơ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn, nghe vậy hỏi: "Làm sao vậy, bộ phim này không hay?"

"Cậu chưa từng xem sao?" Trình Mân Ngọc kinh ngạc: "Doanh thu năm đó của bộ phim này còn rất cao."

Lăng Sơ cẩn thận suy nghĩ một chút, lắc đầu.

"Loạn quốc?? Chưa từng xem quá cũng là bình thường.”

Sài Hàn đang đọc sách dưới ánh sáng mờ mờ, nghe được thì oán giận ngẩng đầu nhìn, giải thích với Lăng Sơ: "Bộ phim này phòng vé rất cao, nhưng bởi vì xuyên tạc lịch sử, người không thích cũng rất nhiều."

“Là xuyên tạc một cách nghiêm trọng!” Trình Mân Ngọc tức giận đính chính: "Trấn Quốc công chúa của Tĩnh triều, bình Nam Cương trấn Bắc Cảnh, cả đời nhung mã công danh hiển hách, tùy tiện xách ra cũng có thể quay một bộ phim lớn, kết quả đến trong tay biên kịch, đạo diễn của bộ phim này, liền chọn một chút chuyện bắt gió bắt bóng, tình tình yêu yêu."

Biểu tình của Lăng Sơ dừng lại trong chớp mắt, tò mò hỏi: "Tôi ... Trấn Quốc công chúa tình tình yêu yêu, biên kịch, đạo diễn làm sao biết được?"

"..." Vẻ mặt của Trình Mân Ngọc khó hiểu "Chị gái nhỏ, cậu xảy ra chuyện gì vậy", lại cau mày nói: "Lịch sử phong lưu của Trấn Quốc công chúa nổi danh như vậy, những người chưa từng học qua lịch sử đều nghe qua a. Tất cả các loại kịch, sách đánh giá, bao gồm cả những cuốn tiểu thuyết chuyển thể hiện đại, đều lấy nàng ấy là hình tượng, nhưng tất cả đều là mục rỗng. ”

Trên mặt đối phương tràn đầy vẻ khẳng định ‘Chưa từng nghe qua không phải người Thần Châu’, khóe miệng Lăng Sơ giật giật, trầm mặc.

Bộ phim này lấy bối cảnh toàn bộ thời đại hơn một nghìn năm trước.

Đây là triều đại hỗn loạn nhất, chính quyền chia thành hai phương nam bắc giằng co, cuối cùng một đại tướng phương bắc tên là Lăng Hán thống nhất nam bắc, xưng đế thành lập ra Tĩnh Triều, tự xưng là Tĩnh Văn Đế.

Bộ phim bắt đầu bằng một cảnh quay dài, tường thành đổ nát, đất đai đen kịt, khắp nơi đều là vết máu.

Ống kính dừng lại trên một thi thể bị cháy xém, một hàng chữ viết bằng máu hiện trên màn hình.

【Kiến Hưng năm tư, Thạch Quyết tiến vào xâm chiến thành Thương Tĩnh của Bắc Hưng, đi tới đâu, thiêu sát cướp bóc đến đó, thành bị diệt, không ai sống sót. 】

Cảnh mở đầu này tương đối chấn động, ngay cả Trình Mân Ngọc có ý kiến rất lớn về việc tạo hình nhân vật, cũng nhịn không được bị hấp dẫn lực chú ý.

Không ai chú ý tới, lúc này cả người Lăng Sơ cứng ngắc thẳng tắp ngồi bên cạnh, sắc mặt lạnh lẽo, theo thói quen lười biếng mà mở nửa mắt, trong đó đều là cảm xúc nồng đậm phức tạp.

Phụ đề tản đi, Tĩnh Văn Đế xuất thân từ thành Thương Tĩnh, ở bên ngoài tranh chiến đoạt quyền, bởi vì lấy đại nghiệp làm trọng, không thể lập tức trở về đoạt lại bảy tòa thành, báo thù rửa hận, bi giận đan xen, hóa phẫn nộ mà có thêm sức lực, ngắn ngủn vài năm đã thành bá chủ phương bắc, bắt đầu mưu đồ tiến công về phía nam, thống nhất Thần Châu.

Một bên khóe môi của Lăng Sơ cong lên, giống như hàm chứa vài tia trào phúng, cô đối với cảnh nhiệt huyết này không có hứng thú gì, cùng 007 nhàn rỗi tán gẫu mấy đối tượng nhiệm vụ còn lại.

Đại khái là 007 đã nghẹn quá lâu, nói không ngừng nghĩ, cuối cùng dừng lại, giọng nói hạ thấp, ngữ khí vô cùng trịnh trọng: "Người khác coi như xong, Dịch tổng Dịch Lâm Thâm hôm qua đυ.ng phải, còn có nhân vật phản diện Lang Liệt lớn nhất vẫn chưa xuất hiện, ký chủ, cô nhất định phải cẩn thận."

Lúc này Lăng Sơ đã khôi phục lại tư thế ngồi lắc lư, không chút để ý hỏi: "Lang Liệt? Là một cái phòng tối sao?"

Trong phần giới thiệu về nguyên chủ, có nhắc đến chuyện ‘Lăng Sơ’ sẽ trở thành tình nhân của Lang Liệt.

Lang Liệt cố chấp tàn nhẫn, du͙© vọиɠ khống chế mãnh liệt, sau khi bao nuôi nguyên chủ lại giam cầm, nguyên chủ chịu không nổi thủ đoạn cùng tính cách khiến người ta bị đè nén như vậy, cuối cùng không thể nhịn được tự sát mà chết.

"Đúng vậy." 007 nghiêm túc nói: "Vì nhiệm vụ lời thoại, phân đoạn phòng tối này khẳng định không thể bỏ qua, cô nhất định phải cẩn thận, tốt nhất ở giai đoạn đầu dành lấy giá trị hảo cảm của anh ta.”

Quan trọng nhất là, đừng giống như bây giờ, tôi sợ đến lúc đó muốn nhặt xác cho cô cũng không tìm được chỗ!

Lăng Sơ "Ừ" một tiếng qua loa, lại nhìn về phía màn hình, hiện tại đã diễn đến cảnh trưởng nữ Trấn Quốc công chúa - Lăng Sơ của Tĩnh Văn Đế xuất hiện.

007 "A" một tiếng: "Trấn Quốc công chúa và ký chủ cùng tên a? Cô sẽ không..."

Lăng Sơ dừng một chút, chậm rãi hỏi: "Sẽ không cái gì?"

007: "Không phải là một fan hâm mộ cổ đại cuồng nhiệt, cố ý đặt tên giống thần tượng của mình đi."

"......" Lăng Sơ ha hả một tiếng, lười phản ứng nó.

007 cho rằng ký chủ bị mình nói trúng, cảm thấy mất mặt mới không nói lời nào, dương dương đắc ý lấp lánh đoàn ánh sáng, đi theo xem phim.

Trấn Quốc công chúa không phải nhân vật chính, bộ phim trước kia của nàng đương nhiên sẽ không nói kỹ, lúc xuất hiện Tĩnh Văn Đế đã thống nhất nam bắc, muốn điều hòa mâu thuẫn giữa nam phương thế gia cùng quý tộc phương bắc, có đại thần đưa ra ý kiến để cho công chúa hòa thân, cùng thế gia kết *Tần Tấn chi hảo.

*Tần Tấn chi hảo (Nên duyên Tần Tấn): Ý nói về hôn nhân của nam nữ.

Câu thành ngữ này có xuất xứ từ “Tả truyện”. Thời Xuân Thu, nhằm tăng cường mối quan hệ láng giềng tốt đẹp với nước Tần, Tấn Hiến Công đã đem con gái của mình gả cho Tần Mục Công. Về sau, Tấn Hiến Công khi tuổi về già rất ân sủng Hoàng phi Ly Cơ, bức chết Thái tử Thân Sinh. Ly Cơ lại còn muốn bức hại hai vị công tử là Di Ngô và Trùng Nhĩ, khiến hai người đành phải trốn khỏi nước Tấn. Sau khi Tấn Hiến Công qua đời, con trai của Ly Cơ lên làm vua, nhưng ít lâu sau bị hai vị đại phu trung thành với công tử Di Ngô gϊếŧ chết. Họ còn cử người đi đón công tử Di Ngô đang sống lưu vong ở nước Lương về làm vua. Công tử Di Ngô được Tần Mục Công cử quân hộ tống trở về nước Tấn. Mấy năm sau, nước Tấn xảy ra nạn đói phải cầu cứu với nước Tần, được Tần Mục Công giúp cho khá nhiều lương thực. Nhưng mặc dù nước Tấn nhiều lần nuốt lời hứa và nói nước Tần những lời dị nghị, Tần Mục Công vẫn rất khoan dung độ lượng, giữ mối bang giao với nước Tấn. Bấy giờ, công tử Trùng Nhĩ đang sống lưu vong tại các nước chư hầu, cuối cùng lưu lạc đến nước Tần. Tần Mục Công rất mến mộ và gả Công chúa Hoài Doanh cho chàng. Công chúa Hoài Doanh thấy Trùng Nhĩ rất coi thường mình liền nói: “Hai nước Tần Tấn địa vị ngang nhau, tại sao chàng lại khinh rẻ tôi?”. Trùng Nhĩ biết mình đã sai, bèn lập tức xin lỗi nàng. Về sau, Tần Mục Công cử người hộ tống Trùng Nhĩ về nước. Cuối cùng Trùng Nhĩ trở thành vua nước Tấn, rồi cũng cho con trai mình lấy con gái vua nước Tần làm vợ. Hai cha con đều thông gia với nước Tần. Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về hôn nhân nam nữ.

Lúc này, vị công chúa phong lưu háo sắc, tay nắm trọng quyền này lại làm ra loại chuyện lớn ——

Tiểu hài tử mới lựa chọn, nàng! Tất cả! Đều muốn!

Trấn Quốc công chúa bắt được mấy vị thế gia công tử trên đường phố, trước sau hơn mười người, nhốt trong phủ dài nửa năm, bị mấy thế gia, triều thần, phụ hoàng luôn miệng trách cứ, nhưng nàng vẫn luôn bất động.

Lăng Sơ chống má, xem đến hăng say, hỏi 007: "Cậu nói Lang Liệt và Trấn Quốc công chúa so với nhau, ai đáng sợ hơn?"

007 nhanh chóng lên mạng điều tra một vòng, bộ lịch sử hoang dã kia đã nói khi những thế gia công tử kia được thả ra, hình dạng tiều tụy, dung nhan tiều tụy, cả đám đều mất đi du͙© vọиɠ thế tục, mấy năm sau không dám cưới thê tử.

"..." Nó suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: "Ký chủ cô yên tâm đi, Lang Liệt a, anh ta ít nhất còn có tính người."

Trấn Quốc công chúa này căn bản cũng không phải là người!

"À." Lăng Sơ nhướng mày, kéo dài âm thanh, ý vị thâm trường nở nụ cười: "Vậy tôi liền yên tâm."

Chuông kết thúc giờ học vang lên, bộ phim vẫn còn chưa chiếu xong, phần còn lại sẽ được nói trực tiếp trong lớp học ở buổi tiếp theo.

Lão sư vừa đi, Trình Mân Ngọc duỗi thắt lưng: "May mắn hôm nay lão sư không tua nhanh bộ phim này, không thấy được phần phía sau, vị Trấn Quốc công chúa kia cũng không có cách nào xem được."

"Không ít nam đạo diễn đều có tật xấu này." Sài Hàn giống như một cỗ máy chửi bới không có cảm xúc: "Phụ nữ ưu tú trong phim cổ đại khẳng định sống không quá ba phút, nhưng nhất định phải cống hiến hết thảy cho nam chính não tàn, ở phim hiện đại, nữ chính xuất sắc, độc lập nhất định ‘phải’ ghét lấy chồng, hơn nữa ‘phải’ không hiểu sao lại cảm động bởi đám tra nam vừa xấu vừa xa, kết cục viên mãn.”

Lăng Sơ nhớ tới mấy bộ phim ít ởi trong trí nhớ của nguyên chủ, cùng Trình Mân Ngọc dùng sức gật đầu.

Hiện tại thời gian còn sớm, ba người thương lượng một chút, quyết định đi chợ đêm gần trường ăn lẩu cay.

Tháng tư thời tiết còn lạnh, lẩu cay là hấp dẫn nhất, ba người chọn nguyên liệu để nhúng lẩu, ngồi xuống bàn nhựa nhỏ chờ đợi.

Đối diện chợ đêm là phố đi bộ, bên trong là trung tâm mua sắm san sát nhau, trên lầu cao treo đầy áp phích phát ngôn của các minh tinh.

Trình Mân Ngọc liếc mắt một cái, nhìn thấy một tấm áp phích lớn nhất trong đó, vỗ mạnh chân một cái: "Đúng rồi, đoàn làm phim "Một trăm triệu năm ánh sáng" tuần sau sẽ tới tuyên truyền, có phải mình có thể gặp Ấn Phi Vũ hay không."

Nguyên chủ không truy tinh, Lăng Sơ không hiểu rõ lắm, yên lặng làm khách, Trình Mân Ngọc cũng không cần cô trả lời, bởi vì Sài Hàn đã thập phần tự nhiên gật đầu: "Biết, tôi chuẩn bị đi đón."

Lăng Sơ: "???."

Cô kinh ngạc nhìn về phía cô ấy, Sài Hàn trong trí nhớ nếu không phải đang học tập, thì chính là trên đường đi học tập, đối phương đối diện với ánh mắt của Lăng Khống, bình tĩnh đẩy kính: "Tôi là fan nhan khống của anh ấy."

"Có một nói một, tuy Rằng Ấn Phi Vũ được người ngoài gọi là phế vật xinh đẹp, diễn không được hát thì khó nghe, nhưng nhan sắc của anh ấy thật sự rất tuyệt."

Trình Mân Ngọc nâng cằm, vẻ mặt bát quái: "Mấy cậu biết không? Có người nói, sở dĩ tài nguyên của anh ấy tốt như vậy, đều là do kim chủ phía sau cung cấp.”

Đang nghe, điện thoại di động của Lăng Sơ bỗng nhiên vang lên, cô nhìn màn hình, phía trên hiển thị bốn chữ —— Lăng Cầm *nữ sĩ.

*Nữ sĩ: Trong tiếng Trung, từ ‘nữ sĩ’ thường được xưng hô khi chưa thể xác định được tình trạng hôn nhân của đối phương.

Lăng Sơ nhấn nút trả lời, thuận miệng hỏi một câu: "Kim chủ là ai?"

Trình Mân Ngọc thần thần thần bí bí nói: "Tổng tài Tụng Thái, Lăng Cầm.”

“......”

Thời gian tạm dừng, một giọng nữ khàn khàn từ tính ở đầu dây bên kia truyền tới: "Này, đang bận sao? Sao lại không nói lời nào?"

"Không có việc gì." Lăng Sơ đáp một tiếng, giọng nói bình tĩnh: "Đang cùng bạn cùng phòng tán gẫu bát quái, còn…..rất kí©h thí©ɧ.”