Chương 88: Cho anh mặc cảnh phục lại

Thấy đám con gái ở lớp cứ nhìn Diệu Đình ghen tức, Như Bảo hất mặt.

- Nhìn cái gì mà nhìn, cứ xinh như Đình Đình đi rồi hãy ghen.

Anh Thư bồi thêm.

- Lát chúng ta sẽ chụp thêm ảnh đăng lên nhóm trường cho bõ ghét. Đình…cậu kệ họ đi.

Diệu Đình thì mắt vẫn đang dán lên người trên sân khấu bằng ánh mắt đầy tình yêu chứ có để ý đến ai nữa đâu.

- Các cậu kệ họ đi, tớ chỉ để ý chồng tớ thôi.

Cả hai ồ lên thích thú. Tập trung nghe Trí Thành phát biểu. Anh chào kết thúc định xuống thì bên dưới thi nhau hò hét.

- Anh Thành ơi, anh có người yêu chưa ạ?

Trí Thành quay lại, mỉm cười giơ tay đeo nhẫn lên.

- Hai ngày nữa tôi sẽ kết hôn.

- Ồ…

- Vợ anh là ai vậy ạ? Chị ấy có mặt ở đây không ạ?

Trí Thành đưa mắt về phía Diệu Đình, ánh nhìn âu yếm, thấy cô khẽ lắc đầu, anh mỉm cười.

- Cô ấy cũng là cựu học sinh của trường, đang ngồi ở đây nhưng vì xinh đẹp quá nên tôi muốn cất riêng cho mình. Cảm ơn các bạn đã quan tâm, cảm ơn các thầy cô đã tạo điều kiện để vợ chồng em có cơ hội về thăm trường trong một dịp đặc biệt như này.

Tiếng vỗ tay ầm ầm nổi lên, họ bắt đầu xì xào hỏi nhau facebook của anh. Anh Thư và Như Bình cứ liên tục ngả ngốn vào Diệu Đình xuýt xoa.

- Anh ấy thật tuyệt Đình à…chúc mừng cậu.

Vào ăn tiệc, Diệu Đình đang ăn bánh thì bị anh đến kéo đứng dậy.

- Em đang ăn mà, đợi em lau miệng đã.

Anh xoay cô lại, cúi xuống hôn lấy sạch bánh quanh môi cô thì thầm.

- Sạch rồi, không cần lau nữa.

Diệu Đình đỏ mặt nhìn bạn bè đang há miệng ngạc nhiên. Chắc cô phải dạy lại anh thôi, việc sinh hoạt ở Mỹ thành thói quen mất rồi. Ở đây là Việt Nam mà anh cứ thích lúc nào là hôn cô lúc ấy vậy.

- Anh làm gì vậy? Chỗ đông người mà.

Thấy Diệu Đình dỗi anh mới quay ra nhìn những con mắt đang ngơ ngác nhìn cả hai, có người còn giơ điện thoại lên chụp ảnh, không khí xôn xao trở lại.

- Xin lỗi… mọi người tiếp tục ăn đi ạ. Tôi mượn vợ mình một lát.

Diệu Đình bị kéo đi mà vẫn nghe thấy tiếng xôn xao “Ôi, anh ấy…”. Có lẽ sai lầm của cô là đã thuyết phục anh tham gia ngày hội này mất rồi.

Đến chỗ thầy cô, anh nắm tay vẫn không buông, vui vẻ giới thiệu.

- Dạ, đây là vợ sắp cưới của em ạ.

Thầy cựu hiệu trưởng kéo chiếc kính xuống mũi, nhìn Diệu Đình.

- Thầy già rồi nên không nhớ ra em là học sinh nào nữa.

- Thưa thầy, em là Diệu Đình, học chuyên anh và là bạn cùng nhà hồi nhỏ của anh Thành ạ.

Các thầy cô đều ồ lên thích thú:

- À nhớ rồi, hóa ra là bạn thanh mai trúc mã. Chúc mừng hai em.

Trí Thành nhắc Diệu Đình lấy giấy mời mang đi.

- Đáng lẽ em phải đến tận nhà mời thầy cô nhưng bọn em mới về nước nên chưa rõ đường xá mà lại cưới gấp nên mong thầy cô thông cảm ạ.

- Không sao, nhất định chúng ta sẽ đến. Chúc mừng hai đứa. Chúng ta chụp chung một bức ảnh nhỉ?

Cả hai vui vẻ lên chụp ảnh cùng thầy cô giáo. Chụp xong, Diệu Đình vời Như Bình và Anh Thư lại gần chụp cùng Trí Thành. Hai cô gái vui ra mặt, chụp thật nhiều còn chụp riêng cho vợ chồng cô.

- Vợ anh mặc áo dài đẹp nhất đấy.

- Anh lại bắt đầu nịnh hót đấy. Em đố anh dám khen ai đấy.

Ảnh cưới, ảnh chụp trong ngày đều được Như Bình và Anh Thư đăng lên facebook còn tag cả Trí Thành và Diệu Đình vào nên tài khoản facebook của cả hai lượt theo dõi tăng lên chóng mặt.

Ngồi trên xe, Diệu Đình cứ cười không ngớt khi đọc bình luận về bức ảnh cưới của hai người.

- Vợ tôi còn trẻ con quá đi mất.

- Anh không thấy vui sao? Thích mà anh.

- Thật ra anh không thích mạng xã hội, nếu em thích thì cứ dùng không sao mà? Em vui là được rồi.

Diệu Đình hớn hở nhìn anh với khuôn mặt đầy tự hào lẫn sung sướиɠ. Suốt cả đường về, cô nói không ngừng, khen anh không ngớt khiến người nào đó tâm trạng cũng vui không kém.

🌸

Trí Thành báo sẽ về muộn vì phải họp với nhóm nhân viên mới của công ty sắp mở. Diệu Đình chẳng biết làm gì, lăn lóc trên sofa, đi ra đi vào ngó trông anh về. Mặc dù anh đã nhắc cô đi ngủ sớm nhưng thiếu anh thì chẳng ngủ nổi.

Đợi mãi gần 11 giờ anh mới về, Diệu Đình chạy lại khoác tay anh.

- Sao anh về muộn vậy? Anh tắm đi, em nấu gì cho anh ăn.

Anh gõ nhẹ lên trán cô nhắc nhở.

- Anh dặn em ngủ sớm mà đợi anh làm gì vậy?

- Vắng anh làm sao mà ngủ được chứ?

Lời cô nói khiến tâm trạng của anh có chút thoải mái hơn. Dù không biểu hiện ra ngoài nhưng đi vào nhà tắm thì anh lại thầm cười trong lòng. Vậy là Diệu Đình đã chính thức nghiện chồng.

Ăn xong vẫn thấy Diệu Đình ngồi gật gù xem phim đợi, anh cúi xuống nhấc cô lên đi về phòng.

- Em buồn ngủ mà sao không ngủ hả?

- Em chờ anh mà. Bây giờ thì thực sự buồn ngủ quá!

Đặt cô xuống giường, vén những sợi tóc lòa xòa trước mặt, cúi xuống hôn lên đôi môi đang ngái ngủ.

- Em buồn ngủ lắm!

- Nếu em chịu ngủ sớm thì có phải bây giờ đã có tinh thần vui chơi cùng anh rồi không?

- Anh nhắc em ngủ sớm là vì việc này hả? Vậy mà em tưởng anh lo cho em đấy.

Trí Thành mỉm cười nhìn khuôn mặt giận dỗi của cô, kéo sát vào lòng cục bông mát rượi ấy thật dễ chịu.

- Đình…

- Dạ

- Cho anh mặc lại quân phục nhé! Ba Đức đã liên hệ, văn phòng an ninh quốc gia đã tiếp nhận anh vào đội hình sự của thành phố và nhờ anh tham gia tập huấn cho học viên học viện cảnh sát.