Chương 13

"Cừu không biết nói chuyện," cô lẩm bẩm.

"Hả?" giọng nói sốt ruột hỏi. Cleo thở dài và miễn cưỡng mở mắt.

"Ồ. Là anh " cô bật cười khi bắt gặp ánh nhìn mãnh liệt của sếp. Cô hất tóc ra khỏi mặt và nhấc người lên, chỉ để nhận ra rằng cô chỉ mặc một chiếc qυầи ɭóŧ, không mặc áo ngực và không có nhiều vải để mà che thân. Cô kêu lên và lấy một cái gối để che phía trước của mình. Cô dựa lưng vào đầu giường và co đầu gối lên trước ngực, kẹp chiếc gối giữa đùi và thân mình. Cô trừng mắt nhìn Dante, người đang nhìn cô chằm chằm từ vị trí của anh ngay chân giường cô.

"Trước đây tôi từng nhìn thấy nhiều chi tiết tinh xảo hơn cơ" anh nhắc nhở, và cô đỏ mặt.

"Anh đang làm gì trong phòng tôi?"

"Nhân viên hướng dẫn báo với tôi cô không đặt bất kỳ dịch vụ phòng nào và Daisuke nói cô không dừng chân để ăn trên đường về khách sạn."

"Thì?" cô hỏi một cách đầy hiếu chiến, mặc dù thực tế những lời anh nói đã làm cơn đói đang gào thét đau đớn trong cô trở lại.

"Tôi đã gọi cho cô một bữa tối muộn. Tôi nghĩ rằng cô có thể muốn tắm rửa sạch sẽ hay gì đó trước khi nó được phục vụ "

"Bữa tối muộn?" cô lặp lại, cố gắng hết sức để không bị quyến rũ bởi hành động ngọt ngào đó. Ít nhất đó là điều mà anh có thể làm, vì anh là nguyên nhân khiến cô suýt chết đói ngay từ đầu. "Mấy giờ rồi?"

"Vừa qua nửa đêm. Tôi vừa vào đây được khoảng nửa tiếng trước. "

"Cuộc họp diễn ra muộn vậy à?" cô hỏi, ngạc nhiên.

"Không, nhưng bọn tôi đã hoàn thành được khá nhiều việc, và mấy người Nhật muốn ăn mừng bằng một đêm trên thị trấn, sau đó là . . . " Anh nhăn mặt và sau đó lắc đầu. "Đừng bận tâm."

Bị hấp dẫn bởi sắc đỏ ửng nhẹ trên gò má anh, cô nghiêng người về phía trước, trong giây lát quên mất rằng chỉ có một chiếc gối che chắn cô khỏi tầm nhìn của anh.



"Tiếp theo là cái gì cơ?" Cô hình dung ra những câu lạc bộ thoát y hoặc những quán bar chỉ có tiếp viên nữ mà cô đã từng đọc qua, có thể là thứ gì đó thậm chí còn hư hỏng hơn. Còn điều gì khác có thể khiến anh ta trông khó chịu như vậy?

"Không có gì. Đó không phải là việc của cô"anh thô lỗ bác bỏ, nhưng ngồi đó gần như khỏa thân hoàn toàn, chếnh choáng sau khi ngủ hàng giờ liền, và với căn phòng chỉ sáng một nửa, Cleo mất hết sự kiềm chế và ý thức tự bảo vệ bản thân, từ chối nghe lời cảnh báo trong giọng nói của anh.

"Nó không thể tệ đến thế được. Ý tôi là, mọi người đều biết về các quán bar và những tiếp viên ở đấy mà. Có phải mấy thứ như vậy không? Có phải đã có một cô gái trẻ đẹp nào đó ngồi trong lòng anh cả buổi tối và nói anh đẹp trai và mạnh mẽ như thế nào không? "

"Tôi không cần phải trả tiền cho một phụ nữ để nói với tôi rằng tôi đẹp trai và mạnh mẽ."

"Đúng vậy, tôi chắc chắn rằng cô Inokawa rất sẵn lòng làm vậy với anh đấy" cô ngây thơ nói

"Ghen sao, Knight?"

Cô cười hoài nghi trước câu hỏi và phẩy tay một cái, cái gối trượt xuống thấp đầy nguy hiểm.

"Không có đâu."

"Cô đang gặp một chút vấn đề về — nói thế nào nhỉ? — sự cố trang phục?"

Cô giật mình khi nhìn nhanh xuống xác nhận một trong những đầu ngực của cô thực sự đang nhô lên trên gối. Cô vội vàng điều chỉnh trước khi ngẩng lên lại để bắt gặp ánh mắt thèm thuồng của anh.

"Đừng nhìn chằm chằm vào tôi như thế nữa," cô cáu kỉnh.

"Như thế nào?"

"Giống như anh đang hy vọng chuyện đó sẽ xảy ra một lần nữa ấy."

"Nhưng tôi hy vọng nó sẽ xảy ra lần nữa." Cô lại giật mình, ngay cả với chính mình, như một thiếu nữ Victoria bị cưỡиɠ ɧϊếp.



"Đó là một điều rất không thích hợp để nói ra đâu" cô nói, và anh co nắm tay lên che miệng và ho nhẹ, khiến cô tự hỏi liệu anh ta có đang che giấu một nụ cười sau cái ho đó hay không.

"Và việc tôi đứng đây trong phòng ngủ của cô trong khi cô đi thong dong trong chiếc qυầи ɭóŧ có phải là không phù hợp không?"

"Có nhiều mức độ của hành vi không phù hợp," cô chỉ ra, thậm chí bản thân không chắc mình đang nói về cái quái gì. Làm sao cô có thể lăn tăn về các cách cư xử phù hợp sau mọi việc họ đã làm vào đêm hôm trước?

"Oh?" Anh ngồi xuống cuối giường của cô. "Vậy thì dạy cho tôi đi. Ngồi trên giường của cô, thế này không phù hợp ra sao? Trên thang điểm từ một đến mười? Mười là rất không thích hợp. "

"Ừ. Số năm . . . chắc vậy?" cô thì thầm.

"Và nếu tôi tiến lại gần hơn một chút?" Anh nhích người lên cho đến khi mông anh đặt bên cạnh chân cô.

"Năm rưỡi." Lời nói đó rất khó có thể nghe, nhưng anh gật đầu trước khi lướt mu bàn tay to lớn của mình qua bàn chân cô, rồi đến ống chân mảnh mai của cô, trước khi lật bàn tay của mình lại để lòng bàn tay anh vuốt xuống bàn chân cô.

"Còn cái đó thì sao?" anh thở gấp khi hơi thở của anh trở nên nặng nề hơn một chút. Anh ôm lấy bàn chân nhỏ nhắn của cô trong tay, ngón cái vuốt ve mu bàn chân phía trên. Cô chiến đấu để thu thập những suy nghĩ đang bị phân tán của mình để có thể trả lời anh.

"Sáu rưỡi."

"Tăng lên hẳn 1 điểm?" anh trầm ngâm. "Ấn tượng đấy."

Anh thậm chí còn nhích lại gần hơn, và trước khi cô kịp nhận ra, anh đã giật mạnh cái gối ra, để cô trơ trọi mà không có cái hàng rào quý giá kia. Cô hét lên phản đối, nhưng anh không để ý đến và trái tim của Cleo đập mạnh vào xương sườn của cô khi anh trượt bờ ngực rộng lớn của mình vào khoảng không vừa bị chiếm bởi cái gối. Và anh ấy đáp xuống cái nơi mềm mại và thoải mái kia. Anh ấy mạnh mẽ, nóng bỏng và mang mùi quá tuyệt. Đột nhiên tất cả những gì Cleo có thể nghĩ đến là đêm qua và cảm nhận anh đã tuyệt vời như thế nào khi ở bên trên cô, bên trong cô, bao trùm lấy cô. . . và tất cả những gì cô ấy muốn còn nhiều hơn nữa.

Anh cúi đầu rúc vào chỗ nhạy cảm trên cổ cô, ngay dưới tai cô, môi anh sượt qua nhanh ở đó. Anh mυ"ŧ nhẹ, rồi cắn, khi cô rêи ɾỉ thì anh liếʍ nhẹ.

"Tôi không thích làm mấy thứ nửa vời" anh thì thầm vào tai cô, hơi thở nóng rực của anh làm nổi da gà trên từng inch da của cô và đầu ti của cô cương lên đau nhức. "Tôi muốn một điểm số hoàn hảo."