Chương 11

"Có. Vâng, tôi hiểu. " Cô gõ vào trang sổ đang mở như để xác nhận lời nói của mình, khi ánh mắt anh dõi theo chuyển động, cô vội vàng đóng sách lại, không muốn anh nhìn thấy những nét vẽ nguệch ngoạc. Chân mày anh nhướng lên và nghiêng đầu khi mắt anh nhìn vào mắt cô, và cô vui vẻ mỉm cười với anh. Lát nữa cô chỉ cần kiểm tra Dictaphone của anh để tìm hiểu xem cô đã bỏ sót điều gì. Không vấn đề gì.

"Vậy à?" anh hỏi. Khỉ thật. Giờ sao đây?

"Vâng, tôi hiểu mà" cô chậm rãi lặp lại, như thể đang nói với một đứa trẻ lơ đễnh. Đôi mắt anh nheo lại đầy thâm hiểm. Chúa ơi, nhìn anh thật đáng sợ khi làm thế. Được rồi, có lẽ anh muốn kết thúc chuyện này ngay lập tức. Như thế không hay chút nào. Cô phải đương đầu với sự thật. Cô nghiêng người về phía anh và hơi khó chịu khi anh nghiêng người về hướng ngược lại.

"Tôi chẳng hiểu gì hết," cô thú nhận, và đôi mắt anh lóe lên vẻ ghê tởm. Làm sao cô biết được họ lại đột ngột chuyển sang tiếng Anh? Được rồi, vậy đáng lẽ cô nên chú ý kỹ hơn, nhưng sau ba giờ không có gì ngoài tiếng Nhật, chắc chắn cô phải bị lơ đãng bằng cách này hoặc cách khác.

"Tôi muốn cô sắp xếp một buổi gặp mặt với Craig, Josh, Ryan, Tanaka-san, Inokawa-san, Watanabe-san, và tôi vào lúc ba giờ ba mươi chiều nay." Cleo cúi đầu xuống và nhanh chóng viết vội thông tin vào một tờ giấy trắng trong sổ tay của mình.

"Cô có thể sử dụng phòng hội nghị này cho cuộc họp, Knight-san," Cô Inokawa nói với giọng nhỏ nhẹ như hơi thở, khiến Cleo kinh ngạc vì vốn tiếng Anh của mình. Họ đều có thể nói tiếng Anh? Nếu vậy, thật thô lỗ khi họ không một lần thừa nhận cô không biết tiếng Nhật. Và còn nữa, cô chỉ là trợ lý, người thậm chí không thể làm điều duy nhất cô được yêu cầu tại cuộc họp này một cách hiệu quả.

Cuộc họp dường như đã bị hoãn lại, với những người đàn ông đang cúi chào và bắt tay, cô Inokawa đang nói chuyện với cái giọng nữ tính đầy quyến rũ đó, đồng thời mỉm cười ngọt ngào, trong khi Cleo thì đang bị bỏ ngồi một mình ở bàn. Cô đứng dậy - giả vờ vươn vai - và cuối cùng đi đến chỗ những chiếc bánh ngọt ỉu xìu đã bị ruồi bâu vào .

"Knight, gọi điện thoại đi" Dante gầm gừ từ đầu kia của căn phòng. Cleo nuốt xuống sự phẫn uất trước khi lấy điện thoại của công ty để liên hệ với kiến trúc sư, nhà thầu và Ryan Blake - đại diện pháp lý của công ty - tất cả đều ở cùng khách sạn với Cleo và Dante. Sau một loạt các cuộc gặp với ba người đàn ông ngày hôm trước, ông chủ của cô đã muốn gặp riêng những người Nhật này vào sáng nay để giải quyết mớ hỗn độn mà anh tin rằng những người khác đã gây ra. Vì vậy, nếu anh gọi lại cho họ, điều đó có nghĩa là chắc hẳn anh đã có được một số tiến triển trong cuộc họp sáng hôm đó.

Tốc độ mà bọn họ trả lời điện thoại chứng tỏ rằng họ cũng đang hồi hộp chờ đợi cuộc gọi của cô và Cleo đã sắp xếp cuộc gặp mặt chỉ trong vài phút. Dante vẫn đang trò chuyện vui vẻ với bộ ba người Nhật, nhưng khoảnh khắc cô ngắt cuộc gọi thứ hai, anh nhướng mày nhìn cô. Cô gật đầu để trả lời câu hỏi mà cô có thể nhìn thấy trong mắt anh, và anh quay lại cuộc trò chuyện của mình mà không thèm quan tâm tới cái xác nhận của cô. Kìm nén cơn bực tức trước sự thô lỗ của anh ta, cô bắt đầu soạn một danh sách tất cả các tài liệu họ cần cho cuộc gặp thứ hai này. Cô ấy đang rất say sưa với nhiệm vụ đó thì giọng nói của Dante, phát ra ngay sau lưng cô, khiến cô giật mình quay trở lại thực tại.

"Cô có đến không? Inokawa-san đã sắp xếp bữa trưa cho chúng ta, "anh thông báo với cô, và Cleo thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng bật dậy trước khi anh rút lại lời mời, và hơi lắc lư vì thiếu ăn và vì chuyến bay dài. Tay anh bắt lấy khuỷu tay cô và giữ cô đứng vững.



"Có chuyện gì với cô vậy?" anh ta rít lên.

"Tôi đã không ăn gì nhiều kể từ bữa ăn trên máy bay sáng hôm qua," cô rít lại. "Vì vậy, thứ lỗi vì tôi cảm thấy hơi mê sảng nhé."

"Vô lý. Cô đã ăn tối vào tối qua và ăn sáng vào sáng nay rồi ". Anh xua tay, bác bỏ những tuyên bố của cô với vẻ kiêu ngạo trời phú.

"Không, anh mới là người ăn tối và ăn sáng rồi. Anh nói với tôi rằng chúng ta sẽ có một cuộc họp vào bữa tối và chỉ gọi đủ thức ăn cho bản thân, và nếu anh muốn nói đến một miếng thịt xông khói và một miếng trứng mà tôi đã nuốt vội vào bữa sáng nay, thì anh và tôi thực sự có những suy nghĩ khác nhau về những gì tạo nên một bữa ăn lành mạnh đấy."

Lông mày anh cụp xuống khi xem xét lời nói của cô; rồi anh nghiêng đầu về phía đống bánh ngọt trên chiếc bàn gần đó.

"Và đây là lý do tại sao cô nhìn chằm chằm vào chiếc bàn đó như một con nghiện đang nhìn vào ngõ cụt tiếp theo của mình?" Được rồi, đó có phải là một nét cười trong ánh mắt bí ẩn thường ngày của anh ấy không? Nó thật . . . khác.

"Tôi đang chết đói," cô nói thẳng thừng, không bị dao động trước sự thích thú của anh ta.

"Chúng ta sẽ khắc phục điều đó ngay lập tức," anh đảm bảo với cô, siết chặt khuỷu tay cô trước khi hoàn toàn buông ra.

Cleo cố gắng không khóc khi cô nhìn chằm chằm vào phần sushi nhỏ nhoi trước mặt mình. Cô Inokawa đã đặt trước một nhà hàng sushi nổi tiếng cho bữa trưa và mặc dù Cleo không phải là một fan cuồng của đồ ăn Nhật Bản, cô vẫn sẽ ăn nó nếu đủ tuyệt vọng. Tuy nhiên, cô không mong đợi một phần thức ăn dành cho trẻ em. Cô không phải mẫu phụ nữ cao lớn — khiêu vũ giúp cô giữ thân hình mảnh mai và khung xương nhỏ nhắn của cô là lý tưởng cho một vũ công — nhưng cô ăn rất khỏe và chiếc đĩa được trang trí đẹp mắt trước mặt cô hầu như không chứa đủ thức ăn cho một con muỗi.

Cô đang định ăn thì bị một bàn tay nắm lấy đùi mà bóp một cách đau đớn. Ánh mắt kinh ngạc của cô nhìn thẳng vào khuôn mặt thản nhiên của Dante, và anh quay đầu lại nhìn chằm chằm vào cô trước khi gật đầu về phía ông Watanabe, người đang nói. Cô nhớ đến cuốn sách nhỏ về nghi thức văn hóa mà cô đã đọc nhanh trên máy bay một cách muộn màng, và nhớ rằng ăn hoặc uống trước chủ nhà bị coi là cực kỳ thô lỗ. Rõ ràng ông Watanabe sẽ nói luyên thuyên một lúc trước khi ăn mở màn.