Chương 5

Hàng Viễn có thu nhập cao, nhưng công việc thật sự bận quá bận, mỗi ngày ở công ty hơn mười tiếng, tăng ca không ngừng nghỉ, thế mà cha mẹ anh còn nhận nuôi một đứa bé ba tuổi rồi để anh chăm sóc.

— Anh bận đến mức không có thời gian ăn thì sao có thời gian để chăm sóc con?

Đến lúc này, cha mẹ anh lại giục chuyện đại sự kết hôn: Tìm một đối tượng có thể giúp anh chăm sóc con!

Loanh quanh lòng vòng, cuối cùng vẫn trở về việc kết hôn.

Hàng Viễn không chống đỡ nổi nữa, bởi vì đứa nhỏ này quá khó hầu hạ, cha mẹ anh cũng không giúp đỡ, để anh tự chăm sóc, với lý do là để hai cha con bồi dưỡng tình cảm.

Nhưng Hàng Viễn thấy bồi dưỡng chưa đâu vào đâu, chỉ thấy anh với tiểu phá hoại này sắp trở mặt thành thù rồi.

Vì thế cuối cùng anh đành phải chấp nhận đi xem mắt.

Nhưng anh không biết đây mới chính là màn tra tấn thật sự.

Đối tượng đầu tiên là một người công tác trong ngành giáo dục, hay còn được gọi là giáo viên, hắn rất hài lòng về ngoại hình và mức thu nhập của Hàng Viễn, hắn cũng không ngại trẻ con nghịch ngợm, nhưng sau khi biết Hàng Viễn phải làm việc hơn mười giờ mỗi ngày, gần như cả ngày không về nhà, nghĩ tới nghĩ lui, vị giáo viên kia cuối cùng vẫn từ bỏ - hắn không muốn trở thành góa phụ thủ tiết đâu.

Đối tượng thứ hai là một người đang thất nghiệp, Hàng Viễn thấy hắn có nhiều thời gian rảnh, chắc có thể thông cảm cho công việc bận rộn của mình, thế nhưng vị tiên sinh kia chăm sóc đứa trẻ được hai ngày liền bị đứa nhỏ nghịch ngợm dọa sợ. Cuối cùng vẫn rời đi, trước khi đi còn bình luận: Không ngờ kết hôn cùng con trai mà còn phải chăm sóc trẻ con, thật đáng sợ!

Đối tượng thứ ba là một vị nhạc sĩ tính tình hiền lành, giọng nói nhẹ nhàng, nhưng đứa nhỏ nghịch ngợm kia cố ý làm đứt dây đàn của hắn, làm vị kia sợ chết khϊếp, cuối cùng Hàng Viễn phải trả cho hắn một số tiền lớn, cuối cùng đi xem mắt cũng chẳng đau vào đâu.

Người thứ tư…

Thứ năm…

……

Nói tóm lại, đối tượng kết hôn hoặc là ngại anh ít khi về nhà hoặc là ngại đứa nhỏ nghịch ngợm, tất nhiên vẫn có người không ngại cả hai, nhưng họ đến với anh là vì tiền, với những người như vậy, Hàng Viễn không dám tính đến chuyện kết hôn — — còn không bằng thuê bảo mẫu, kết hôn còn phải chia tài sản, quá mạo hiểm.

Đếm kĩ chút, Diệp Bạch là đối tượng xem mắt thứ tám của Hàng Viễn, tám là con số may mắn, Hàng Viễn rất mong chờ, âm thầm cầu khẩn hôm nay mọi thứ đều thuận lợi.

*

Diệp Bạch xin đội trưởng và Tống Tiền nghỉ một ngày, cố ý dạy sớm vào nội thành mượn phòng bếp nhà Ngô Địch làm ít bánh quy, để lại cho đôi chồng chồng một ít, còn lại đóng gói mang cho Hàng Viễn.

Ăn trưa xong cậu đi ra ngoài cắt mái tóc quá dài của mình đi, mua một bộ quần áo mới, thay quần áo xong liền xuất phát đến địa điểm đã hẹn.

Cậu và Hàng Viễn đã thêm thông tin liên lạc của nhau, trò chuyện vài câu trước rồi hẹn đi uống trà vào chiều này.

Hàng Viễn gửi một tin nhắn WeChat: [Ngại quá, con tôi cũng nháo đòi đến đây.]

Diệp Bạch ngồi ở trên tàu điện ngầm trả lời hắn: [Không sao, vừa lúc tôi có nướng ít bánh sữa và bánh quy, chắc đứa nhỏ sẽ thích.]

Hàng Viễn thở phào nhẹ nhõm, xem ra đối tượng lần này rất chu đáo.

Anh không khỏi mong chờ thêm một chút.

Nửa giờ sau, Diệp Bạch xuống tàu điện ngầm, bật định vị, đi đến quán trà đã hẹn. Cậu có một vấn đề nhỏ, đó là không nhớ được đường, dù đã học tập và làm việc ở thành phố A được vài năm nhưng cậu vẫn chưa quen lắm.

Quán trà Minh Phương, chính là chỗ này.

Diệp Bạch mở cửa đi vào, hỏi nhân viên lễ tân thì biết được Hàng Viễn đã đặt phòng riêng, liền đi theo người phục vụ lên phòng riêng trên lầu.

Trước khi bước vào cửa, cậu đã nghe thấy tiếng la hét chói tai và tiếng khóc của một đứa trẻ chuyền ra từ bên trong: "Con không uống sữa bò! Con muốn uống Coca! Con muốn uống Coca!"

Diệp Bạch không đổi sắc, nhẹ nhàng mở cửa đi vào: "Xin chào, xin hỏi có phải Hàng tiên sinh không? Tôi là Diệp Bạch."

Hàng Viễn ôm đứa con trai đang khóc nháo của mình, gật gật đầu: "Đúng vậy, mời ngồi. Ngại quá, đứa nhỏ không hiểu chuyện lắm, là tôi không chu toàn."

Diệp Bạch ngồi xuống đối diện hắn, thằng nhóc nghịch ngợm mở to mắt nhìn cậu: "Cũng đến làm cha kế của tôi à?"

Hàng Viễn vỗ nhẹ cậu bé một cái: "Nói chuyện đàng hoàng, chào chú đi."

Sau đó quay sang Diệp Bạch xin lỗi: "Thật xin lỗi, đây là con trai tôi, nó tên là Hàng Tử Mục, Mục trong túc mục*. Tuổi nhỏ chưa hiểu chuyện, mong cậu thông cảm."

*Túc mục: Cung kính, nghiêm túc

Diệp Bạch cười lắc đầu: "Không sao, còn nhỏ mà."

"Cậu muốn uống gì? Long Tỉnh ở đây khá ngon."

Diệp Bạch: “Vậy cho tôi một Long Tỉnh.”

Hàng Viễn nói với người phục vụ: “Hai ly Long Tỉnh, một ly sữa, hai phần bánh nhỏ.”

Hàng Tử Mục lại bắt đầu gây sự: "Con nói con muốn uống Coca! Cha không hiểu sao? Con muốn Coca!"

Người phục vụ lúng túng nhìn anh, Hàng Viễn ngượng ngùng lại đau đầu, nhịn không được mắng cậu bé: "Cha đã dạy thế nào, Coca uống nhiều không tốt cho sức khỏe, đừng gây rối nữa, nghe lời!"

"Con không nghe lời! Con muốn uống Coca! Nếu cha không cho con uống, con sẽ tiếp tục quậy!"

Một lớn một nhỏ cãi nhau, không ai nhường ai.

Cuối cùng, Diệp Bạch nói: "Hàng tiên sinh, nếu không cho cậu bé uống một ít đi, uống một ít cũng không ảnh hưởng gì."