Diệp Bạch rõ ràng cảm thấy bất an, cầm chiếc cốc lên uống một ngụm lớn trà lúa mạch.
Cậu hắng giọng, tìm đề tài nói chuyện: "Trà này không tồi, tốt cho tiêu hoá, tốt cho cơ thể."
Hàng Viễn nghe thấy vậy, nể tình mà uống một ngụm, bình luận: "Hơi đắng"
Diệp Bạch hai tay cầm chiếc cốc, vô thức xoa xoa ngón tay
Cậu do dự chốc lát, cuối cùng thốt lên: "Tôi xin lỗi…"
Trên mặt Hàng Viễn lộ rõ sự nghi hoặc: "Sao đột nhiên lại nói xin lỗi?"
Diệp Bạch cúi đầu, nhỏ giọng giải thích: "Thì… vừa nãy tôi từ chối lòng tốt của anh, rất xin lỗi. Không phải tôi không muốn cho anh mặt mũi, chỉ là không muốn làm phiền anh. Công việc của anh bận rộn như vậy, không cần vì chuyện của tôi mà phải phân tâm đâu."
Cậu vẫn luôn cúi đầu, không dám ngước lên nhìn vẻ mặt của đối phương.
Hàng Viễn hơi do dự một chút, anh không nghĩ tới Diệp Bạch lại nhạy cảm như vậy. Chỉ là từ chối một phần công việc mà thôi, cũng không phải chuyện gì lớn lao. Từ trước đến nay, đối với những điều không lý giải được, anh sẽ không tùy tiện lên tiếng nên chỉ đáp: "Không sao đâu" rồi không tiếp tục nói nữa. Mà câu trả lời này càng khiến Diệp Bạch cho rằng Hàng Viễn vừa rồi chắc chắn là tức giận, còn mở lời xin lỗi.
"Hai anh, phần ăn của các anh đã chuẩn bị xong rồi đây." Người phục vụ rất vui vẻ đẩy xe đồ ăn đi tới.
Phần ăn của cặp đôi không tính là nhiều, gồm hai món chính, một phần salad thịt nguội, còn có ba phần rau trộn, nhưng món chính vẫn là ăn cá nướng.
“Hai anh có thể ăn cá trước, sau đó tự mình nấu mì cùng rau, nếu muốn dùng thêm súp thì hãy gọi tôi nhé.” Người phục vụ giới thiệu.
“Được, cảm ơn.” Diệp Bạch gật đầu.
Mùi cá nướng quả thực rất thơm, kèm với nguyên phong phú, nhưng bắt mắt nhất vẫn là màu vàng trên lớp da cá kia cùng với từng miếng vải thiều mềm.
Diệp Bạch gắp một miếng đặt vào trong bát của Hàng Viễn: “Anh nếm thử xem, vài loại trái cây sau khi nướng sẽ càng ngọt hơn.”
Hàng Viễn vốn đang ôm tâm trạng “thấy chết không sờn”, nhưng ngay sau khi nếm xong lại thực sự kinh ngạc: “Quả thực rất ngọt, lại không hề bị nhiễm mùi cá nướng.”
“Đúng vậy” Diệp Bạch cong mắt cười: “Trái cây khi thêm vào món ăn sẽ tạo ra một số phản ứng hoá học kỳ diệu, không những không khó ăn, mà còn trở nên thơm ngon hơn. Cái này cũng có thể khảo nghiệm được tay nghề của đầu bếp.”
Hàng Viễn gật đầu: “Trước kia tôi cũng từng ăn dâu tây xào thịt xông khói…”
Không nói thì Diệp Bạch cũng tưởng tượng được món dâu tây xào thịt xông khói sẽ kỳ quái đến mức nào. Cậu mỉm cười, gắp cho anh một chút thịt mềm từ bụng cá: “Ăn nhiều một chút, lúc còn nóng là ngon nhất đấy.”
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, không khí dần khôi phục lại được sự tự nhiên.
Hàng Viễn không hề báo trước mà nói đến việc ở chung: “Nếu em chưa có chỗ ở, trước mắt có thể đến nhà tôi, ở bên đó còn khá nhiều phòng trống.”
Diệp Bạch lắp bắp nói: “Không, không thích hợp lắm, chúng ta chỉ vừa mới…”
“Đừng vội từ chối, nói không chừng tới lúc đó còn muốn làm phiền em chăm sóc cho Tử Mục, có khả năng còn phải trả thêm tiền cho em đấy.”
Diệp Bạch nghĩ lại nghĩ, cuối cùng vẫn là đỏ mặt đồng ý.
Không còn cách nào khác, cậu thực sự thiếu tiền mà.
Thuê một căn nhà ở thành phố A tương đối đắt, trước kia đều là thuê chung cùng người khác. Một căn phòng nhỏ không có cửa sổ, rộng hơn mười mét vuông, một tháng phải trả 1000 tệ. Đó là khoản chi lớn nhất của cậu ngoài việc gửi tiền cho cha mẹ.
Nhưng trước kia cậu là người độc thân, một người ăn no cả nhà không đói, hiện tại đã khác rồi. Nếu đã cùng anh Hàng xác định mối quan hệ, cậu muốn suy xét một chút đến cảm nhận của anh ấy.
Đến lúc thực sự sống trong nhà anh ấy, thì có thể nấu những bữa ăn ngon hơn, chăm sóc thật tốt cho Hàng Tử Mục, số tiền đó là để trả tiền thuê nhà.
Hàng Viễn đột nhiên chạm vào mặt cậu: “Mặt em đỏ quá.” Cũng mềm nữa.
Diệp Bạch nháy mắt sợ tới mức run rẩy, cậu là kẻ độc thân từ trong trứng, chưa bao giờ có tiếp xúc thân mật như vậy với bất kỳ ai.
Cậu nhấp môi, lắp bắp đáp: “À... Có lẽ là do di truyền, da tôi tương đối mỏng, trên mặt cũng có nhiều mao mạch.”
Hàng Viễn cảm thấy không chỉ mặt cậu đỏ, mà miệng cũng hồng nữa chứ.
Nhìn kĩ thì phát hiện môi trên của Diệp Bạch mỏng, môi dưới hơi đầy đặn. Khi sững sờ cậu sẽ vô thức hé môi, giống như chú thỏ con vậy.
Diệp Bạch nắm chặt chiếc đũa, cảm thấy hô hấp có chút khó khăn…
Không thể gần thêm nữa đâu!
Cậu chợt ngồi thẳng lưng, lớn tiếng nói: “Mau ăn cơm thôi, đồ ăn nguội cả rồi!”
Hàng Viễn khẽ cười một tiếng, nghe lời cậu, ăn cơm trước đã.
Kế tiếp đã thuận lợi ăn cơm xong. Hàng Viễn rất tự nhiên đi tính tiền, Diệp Bạch cũng không cậy mạnh mà đi tranh giành cùng anh. Người thông minh sẽ tự mình hiểu được.
Thời gian buổi chiều nhàn rỗi, Hàng Viễn thực hiện thỏa thuận lần trước, cùng Diệp Bạch đi trải nghiệm giải mã mật thất.