Hàng Viễn khẽ cười: “Nếu như tôi tin thì sao?”
Diệp Bạch cảm thấy ngượng ngùng, vội vàng đổi chủ đề: “Chúng ta mau đi ăn cơm thôi, tôi đã đặt chỗ trước rồi, cứ đến chọn món là được.”
Hôm nay là cuối tuần, người ra ngoài chơi rất đông. Tiệm cá nướng này đã gọi số đến hơn 100, may mà cậu đã đặt chỗ trước.
Hàng Viễn không tiếp tục trêu chọc Diệp Bạch nữa, bình tĩnh theo sau cậu đi vào. Người phục vụ rất nhiệt tình bước tới chào hỏi: “Hai người có muốn chọn phần ăn dành cho cặp đôi không, hôm nay chúng tôi đang có ưu đãi, các cặp đôi được giảm giá 5% đấy!”
Cặp đôi?!
Diệp Bạch liếc nhìn Hàng Viễn, hiện tại hai người bọn họ có thể xem là một đôi không?
Không ngờ lúc này Hàng Viễn cũng đang nhìn cậu, thậm chí còn hỏi rất thẳng thắn: “Cậu có muốn gọi phần ăn này không?”
Trong nháy mắt Diệp Bạch bị hỏi đến choáng váng: Có ý gì vậy hả? Đây có thể xem như là đang thổ lộ hay không?
Trông thấy vẻ mặt bối rối của hai người, người phục vụ vì muốn lập công trạng đã nỗ lực gợi ý: “ Không phải một đôi vẫn có thể chọn mà, dù sao người khác cũng không biết, giảm giá 5% đúng là quá hời! Hôm nay bỏ lỡ sẽ chẳng còn cơ hội đâu.”
Hàng Viễn không quan tâm đến lời nói của người phục vụ, vẫn một mực nhìn chằm chằm Diệp Bạch: “Tiểu Bạch, cậu muốn chọn phần ăn dành cho cặp đôi này không?”
Tim Diệp Bạch đập mỗi lúc một nhanh, khí huyết dâng trào như vừa uống rượu, lắp bắp nói: “Tôi, tôi muốn. Còn anh thì sao?”
Hàng Viễn khẽ cười một tiếng: “Nếu không muốn, tôi cũng sẽ không hỏi cậu rồi.”
Hai má Diệp Bạch lập tức đỏ bừng, có cảm giác bản thân đang bị nướng trên lửa, cả người nóng bừng đến muốn nổ tung. Chắc chắn… chắc chắn là do điều hoà ở cửa hàng này quá tệ!
Cặp đôi ngại ngùng nhìn nhau, người phục vụ ở bên cạnh với vẻ mặt ngây ngốc: Cái quỷ gì vậy? Không phải là cô đang đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm một chút hay sao, làm sao lại thành thúc đẩy một đôi nhân duyên chứ? Chẳng lẽ cô còn có tài nghệ của Nguyệt Lão?
Đôi tình nhân cầm tay nhìn nhau cả buổi mới nhớ ra chưa gọi món liền nhanh chóng nói với người phục vụ: “Chúng tôi muốn phần ăn dành cho cặp đôi!” Người phục vụ ngừng rối rắm ngay lập tức, công trạng đã thực sự đến rồi đó! Cô ấy cười để lộ tám cái răng: “Được, mời theo tôi qua bên này chọn cá nhé, tôi tương đối đề cử cá lóc, xương ít, thịt lại mềm. Ăn vào sẽ bùng nổ vị giác cho mà xem!”
Diệp Bạch nấu nướng quanh năm, rất có kinh nghiệm trong việc lựa chọn nguyên liệu nên rất nhanh chóng đã chọn được một con cá lóc nặng 1kg còn đang bơi lội.
Hai người lại lựa chọn khẩu vị. Từ trước đến nay, kiểu nhà hàng như thế này đều sử dụng rất nhiều ớt. Nhưng Hàng Viễn không thể ăn quá cay, nên Diệp Bạch đã chọn món khá thanh đạm là cá nướng cùng vải thiều, vừa hay có thể ăn thêm chút trái cây.
Sau khi gọi món xong, đầu bếp đem cá đi chế biến, người phục vụ dẫn họ về chỗ ngồi: "Hai người chờ một lát nhé, khoảng mười lăm phút nữa sẽ có đồ ăn."
Trong lúc ngồi uống trà, Hàng Viễn có chút hoài nghi liệu cá nướng vải thiều có phải là món khó nuốt hay không: "Làm sao ăn được trái cây nướng nhỉ, vừa mặn vừa ngọt thì ăn ngon không?"
Diệp Bạch bảo đảm với anh ấy: "Anh yên tâm đi, ăn rất ngon đấy, giống như trứng xào cà chua vậy, anh có thích trứng xào cà chua không?"
Hàng Viễn: "Cũng được, một tuần tôi ăn món này hai đến ba lần ở căn-tin."
Diệp Bạch đối với căn-tin của các công ty internet hàng đầu thì rất tò mò, không nhịn được hỏi: "Đồ ăn ở căn-tin các anh thế nào?"
Hàng Viễn nhớ lại: "Bữa sáng tôi không rõ lắm, bữa trưa và bữa tối cũng không có nhiều khác biệt, có mấy chục món ăn. Có cơm nhà, cũng có hải sản, bò bít-tết, còn có trái cây, sữa chua, đồ ăn nhẹ làm từ các loại hạt, chủng loại phong phú, mùi vị cũng không tệ."
"Miễn phí hết sao?"
"Đúng vậy."
Diệp Bạch lập tức hâm mộ: "Đãi ngộ tốt quá, tuy trước đây tôi làm ở doanh nghiệp cũng là được miễn phí, nhưng lúc đó tiền lương của tôi chỉ bốn năm ngàn. So với anh thì đúng là thê thảm."
Nói đến công việc, Hàng Viễn quả thực có chuyện muốn nói, anh vốn không thích lòng vòng, vì vậy đã trực tiếp hỏi Diệp Bạch: "Nếu em cần, tôi có thể giới thiệu một công việc cho em, mặc dù đãi ngộ không được xem là tốt lắm, nhưng tạm thời có thể dựa vào nó một chút."
Diệp Bạch không chút nghĩ ngợi liền từ chối: "Không cần đâu, không cần đâu, công việc của tôi đã có chút mặt mũi rồi, không làm phiền anh đâu."
Sau khi nói xong cậu liền cảm thấy hối hận. Không nên trực tiếp từ chối lòng tốt của người khác như vậy. Đáng lẽ ra cậu nên suy nghĩ kỹ một chút rồi hãy trả lời.
Liệu Hàng Viễn có cảm thấy cậu là người không biết tốt xấu không?
Hàng Viễn "Ừm" một tiếng, không tỏ ý kiến gì.