Chương 1

"Cả ngày cái gì cũng không làm, chỉ biết đến tiền, tiền tiền tiền, tiền là gió thổi đến cho à, lấy đâu ra nhiều tiền cho mày tiêu như thế."

“Con trai nhà người ta có bản lĩnh, lương một năm cả trăm vạn, có nhà, có xe, thậm chí còn mua biệt thự cho bố mẹ, nhưng còn vài người, đừng nói đến việc báo đáp bố mẹ, tuổi còn trẻ thế mà ở nhà ăn bám, không có tiền đồ.”

Triệu Lệ Hoa lẩm bẩm nói bóng nói gió, Diệp Bạch nhắm mắt làm ngơ, chăm chú thái rau.

Buổi sáng cậu đi mua đồ ăn cần chút tiền, sau đó bị Triệu Lệ Hoa cằn nhằn suốt một ngày, có điều cậu sớm đã nghe quen những lời này, vào tai này ra tai kia, không chút để tâm.

“Con về rồi, đã nấu cơm xong chưa, đói muốn chết: “Diệp Hiên ném cặp sách lên ghế sô pha, đá loạn đôi giày thể thao, khắp phòng bốc ra mùi chua chua.

Diệp Tuyền đi rửa tay, rồi vào bếp giúp Diệp Bạch vo gạo nấu cơm.

“Em đi làm bài tập đi, không phải là sắp đến kỳ thì rồi sao?” Diệp Bạch nhận gáo nước đuổi cô ra ngoài.

Diệp Tuyền nhún vai:"Dù sao thành tích của em cũng không tốt, không sao đâu."

Diệp Bạch bất đắc dĩ thở dài: "Bây giờ tìm việc thực sự rất khó, em không có bằng cấp có muốn làm lễ tân người ta cũng không cần."

Đôi mắt Diệp Tuyền sáng ngời hỏi cậu: "Anh, anh thấy em có xinh không, có tiềm năng trở thành minh tinh không? Em có một người bạn, gia đình có quan hệ, sắp trở thành thực tập sinh của chương trình tài năng, hỏi em có muốn tham gia cùng cô ấy không, anh cảm thấy thế nào?"

Diệp Bạch nhìn cô, người nhà họ Diệp ai cũng xinh đẹp, trắng trẻo, cao ráo nhưng giới giải trí hỗn loạn như vậy, em gái anh lại ngây thơ, có khi bị người ta lừa rồi vẫn ngốc nghếch giúp người ta đếm tiền.

"Anh thấy chẳng ra làm sao, em nên chăm chỉ học hành đi, sau đó thi công chức thì tương lai sẽ không phải lo chuyện ăn uống."

Diệp Tuyền: "Anh nói nghe dễ nhỉ, anh thi ba lần còn không đỗ, với đầu óc của em có khi cả đời cũng không thi được."

Diệp Bạch bị một nhát dao đâm vào tim, không nói nữa, im lặng bắt đầu bật bếp xào rau.

Năm kia cậu mới tốt nghiệp, vào năm tư khi tham gia cuộc thi cấp quốc gia, bị người ta chơi một vố, hết cơ hội nên xin vào làm nhân viên hợp đồng cho một doanh nghiệp nhà nước. Trong khoảng thời gian này thi thêm hai lần nữa, nhưng đều vì thiếu chút điểm nên trượt, thật sự xui xẻo.

Lúc cậu đang hăng hái chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo thì đột nhiên đổ bệnh, nằm viện mấy tháng nên mất việc luôn, tiêu hết tiền tiết kiệm, chỉ có thể ở nhà ăn bám rồi dưỡng bệnh.

Gánh nặng của gia đình cậu rất lớn, nhà họ có ba đứa con, Diệp Hiên và Diệp Tuyền là anh em song sinh, chỉ có bố cậu Diệp Chấn một mình làm việc nuôi gia đình, vì vậy mẹ cậu Triệu Lệ Hoa ngày nào cũng càm ràm oán hận.

Diệp Chấn là tài xế taxi nên lương thấp, áp lực cũng lớn, hơn nữa còn thích uống rượu, cả ngày sai Diệp Bạch làm này làm kia, chẳng để cậu vào mắt.

Em trai Diệp Hiên chỉ biết chơi game, còn những chuyện khác chẳng quan tâm, em gái Diệp Tuyền còn đỡ, cũng giúp cậu đỡ đần chút việc nhà, nhưng cũng không khá hơn cậu là bao.

Tuy nhiên, Diệp Chấn và Triệu Lệ Hoa lại rất yêu thương cặp song sinh, chưa từng mở miệng mắng họ, chỉ mắng Diệp Bạch là đồ không có bản lĩnh.

Đây cũng là lẽ thường tình, Diệp Bạch từ nhỏ đã sống với bà ngoại ở quê, còn Diệp Hiên và Diệp Tuyền sống với cha mẹ ở thành phố từ lâu, đương nhiên sẽ thân quen hơn.

Diệp Bạch rất nhanh đã nấu xong, một đĩa thịt xào rau cần, một đĩa trứng hành, một bát canh trứng, tất cả đều là món cơm nhà đơn giản.

Diệp Chấn trở về khi trời đã tối muộn, vừa ngồi vào bàn, ông ta liền tìm một chiếc cốc dùng một lần và bắt đầu uống rượu, nhưng ngày mai vẫn phải lái xe nên không dám uống nhiều.

Diệp Bạch chăm chỉ dọn cơm, không hề phàn nàn.

“Ngày mai chiên chút đậu phộng nhắm rượu đi.” Diệp Chấn ra lệnh cho cậu mà không thèm ngẩng đầu lên.

Diệp Bạch nhẹ nhàng "Ừm" một câu.

Chương trình trên TV náo nhiệt vui vẻ, trên bàn cơm lại chỉ có tiếng bát đũa leng keng, không ai lên tiếng, bầu không khí u ám.

Ăn tối xong, những người khác đều lên nhà xem TV, chơi điện thoại di động hoặc về phòng ngủ, để lại Diệp Bạch một mình dọn bàn ăn.

Cậu thấy thật ngột ngạt.

Nhưng cậu không có khả năng phản kháng vì thực sự trong tay cậu không có tiền.

Không tiền, không việc làm, không nơi ở, không thể nào phản kháng.

*

Sáng hôm sau, Diệp Bạch dậy sớm, kéo rèm ra, ánh nắng chói chang bên ngoài chiếu vào.

Diệp Hiên ở giường trên lẩm bẩm: "Anh đang làm gì vậy? Tôi còn đang ngủ, chói mắt quá."

Diệp Bạch kéo rèm lại, thay quần áo sạch sẽ, cầm theo hồ sơ bệnh án và phim chụp: “Hôm nay anh đi tái khám, cả nhà tự nấu cơm đi.”

"Biết rồi, nhiều lời."

Diệp Bạch không tranh cãi với cậu ta nữa, khoác cặp lên lưng rồi đi ra ngoài.

Đi bộ hai mươi phút đến trạm xe, ngồi xe buýt hết một tiếng, xuống xe rồi tiếp tục đi bộ, mười lăm phút sau mới đến bệnh viện.

Sau khi tái khám, chụp X-quang và nhận thuốc, số tiền trong tài khoản của Diệp Bạch cuối cùng chỉ thấy đáy, còn lại có 256 tệ.

Tin vui là bác sĩ cho biết cậu đang hồi phục tốt và sẽ khỏi bệnh hoàn toàn sau khi uống xong đợt thuốc này.

Kể từ khi đột ngột đổ bệnh vào tháng 7 năm ngoái, sau đó phải phẫu thuật, nhập viện, về nhà dưỡng bệnh rồi bị cha mẹ ghét bỏ, lải nhải… suốt một năm trời, đây là tin vui nhất mà cậu được nghe.

Diệp Bạch uống thuốc rời khỏi bệnh viện, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.

Trời đã trưa, cậu thật sự không muốn về nhà nấu ăn nên tìm một quán ven đường mua một tô mì xào.

Tâm trạng đang vui, liền gọi thêm một quả trứng.

Tay nghề của chủ quán ở mức trung bình, món ăn không ngon lắm nhưng được cái là xào lửa lớn và xào rất nhanh. Nếu điều chỉnh nhiệt tốt và nêm gia vị vừa đủ thì hương vị sẽ không quá tệ.

Mấy miếng đã ăn xong đĩa mỳ, Diệp Bạch tìm một quán trà sữa mua một cốc nước chanh rẻ tiền nhất, tìm chỗ ngồi xuống, mở ứng dụng tìm việc lên, bắt đầu tìm việc làm.