Chương 7: Trúc mã

“Nhìn người khác thủ da^ʍ một lần, khen thưởng 5 đồng vàng.”

Nhiệm vụ này sao cứ liên quan đến thủ da^ʍ thế? Khương Lộc Minh thấy vô cùng khó hiểu.

Này cái nhiệm vụ này cô căn bản không biết phải hoàn thành như thế nào, không nghĩ ra được nên cô cũng không nghĩ nữa mà đi ngủ luôn.

Mấy ngày qua Khương Lộc Minh không mở cái hệ thống kỳ lạ kia ra nữa, bởi vì cô căn bản không có biện pháp hoàn thành nhiệm vụ, dứt khoát không nghĩ tới nữa.

Có điều hệ thống không buông tha cô, khi cô đang học tiết toán nó bắn ra pop-up “Mời ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ!”

Khương Lộc Minh trợn mắt, không biết làm sao.

*

Mấy ngày nay trong mắt các bạn học khác, Khương Lộc Minh và bạn cùng bàn của cô Trần Thâm dường như đang giận nhau.

Bạn học nữ ngồi sau Khương Lộc Minh còn hỏi cô, “Lộc Minh, cậu cãi nhau cùng Trần Thâm sao?”

Khương Lộc Minh lắc đầu, “Không có mà. Cậu ấy nào dám cãi nhau với tớ!” Cô kiêu ngạo hừ một tiếng.

Cô không chú ý tới Trần Thâm đang đi từ cửa về chỗ ngồi, nghe được hết cuộc đối thoại của hai người, có điều cậu cũng không phản bác lời Khương Lộc Minh, giả vờ như mình không nghe được gì.

Ngày hôm sau là cuối tuần, bởi vậy chiều nay sau khi tan học cô không vội vã làm bài tập, mà là chạy tới nhà hàng xóm tìm thanh mai trúc mã của cô - Nguyên Sầm chơi.

“Anh, em đi đây! Chắc em sẽ ăn tối bên nhà Nguyên Sầm luôn, anh không cần chờ em.”

Khương Tư Vũ ở phòng khách làm bài tập, nghe thấy Khương Lộc Minh nói vậy chỉ dặn dò một tiếng “Nhớ đừng về quá muộn”, chắc là chạy đi tìm Nguyên Sầm chơi rồi, cô em gái này rất hướng ngoại.

Tới nhà Nguyên Sầm, mẹ Nguyên Sầm đang ngồi xem phim ở phòng khách lầu một.

Bà thấy Khương Lộc Minh tới thì rất vui vẻ, tươi cười, “Nguyên Sầm đang ở trong phòng, chờ dì nấu cơm xong Lộc Minh ở lại ăn tối nhé.”

“Dạ được, vậy cháu đi tìm Nguyên Sầm chơi trước nhé dì!" Khương Lộc Minh thay đôi dép lê con thỏ mà mẹ Nguyên Sầm chuẩn bị cho cô rồi chạy lên lầu.

Mẹ Nguyên Sầm rất thích Khương Lộc Minh, cảm thấy Lộc Minh đáng yêu, tính cách cũng tốt, còn có quan hệ tốt với con trai nhà mình, thật là nhìn kiểu gì cũng tốt, rất thích hợp làm con dâu bà.

Khương Lộc Minh không gõ cửa đã trực tiếp đẩy cửa phòng của Nguyên Sầm ra.

“Lộc Minh, cậu chơi trước đi, tớ sắp làm xong bài tập rồi.” Nguyên Sầm không ngẩng đầu cũng biết người tới là ai, ngoài Khương Lộc Minh ra cũng không có ai sẽ tìm cậu vào lúc này.