Chương 14: Muốn Cho Vương Gia Đội Nón Xanh! ( 1 ).

Chương 14 Muốn cho Vương gia đội Nón Xanh! (Thượng): Gặp lại. (Bản chỉnh sửa)

"Keng...keng! Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!"

"Keng...keng! Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!"

Đầu giờ dần (5h sáng) trên đường phố Lan Thành, một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi, là người đánh gõ báo canh vừa đi vừa gõ vào chiêng, miệng thì hô khẩu báo. Khi hắn đi đến gần tới cửa thành, xa xa nhìn trên cổng thành như có vật gì đó đang treo trên tường thành. Hắn đi lại gần hơn, ngước mắt lên nhìn thì thấy có hai vật thể thật kinh khủng, "A...A...!"

*

Buổi sáng trên đường phố Lan Thành vẫn đông đúc rộn ràng như mọi ngày, các gánh hàng đều được dọn ra bán xung quanh hai bên lề đường, dòng người vẫn qua lại đông đúc và tấp nập. Nhưng hôm nay có một điều đặc biệt, trên phố đều có từng nhóm từng nhóm người xúm lại với nhau như đang bàn tán điều gì.

Thần Tiên Lâu

"Sáng nay các ngươi có hay được tin gì chưa?" Một người khách Ất đang ngồi ăn trong đại sảnh của Thần Tiên Lâu, hỏi người cùng bàn với mình.

"Ngươi đang nói về chuyện tên gõ mõ báo canh phát hiện hai xác chết đó sao?" Người khách Bính ngồi cùng bàn với Ất hỏi lại hắn.

"Đúng vậy đúng vậy! Thật không biết là ai ra tay ác độc như vậy? Đã gϊếŧ chết rồi mà ngũ quan cũng không được toàn vẹn. Người còn lại thì bị chặt tay chân còn bị lóc mất xương và thịt nữa. Thật là đáng sợ!" Ất có chút sợ hãi nói.

"Ta có người bạn làm ở trong Phủ của Minh chủ võ lâm, hắn nói hắn nghe được Minh chủ bọn họ nói việc này là do La Sát Cung làm. Vì trên mình hai xác chết đều có để lại mảnh vải trắng. Trên mảnh vải của tên bị móc mắt ghi là "Tình lang của ngươi đã bị ta gϊếŧ, phu quân của ngươi sau này sẽ biết được!", tên còn lại là "Chuyện ngươi đang làm trời đang nhìn, Trời biết đất biết, ngươi biết ta cũng biết. Ngươi hãy liệu hồn!" phía dưới còn có hình một đóa hoa màu đỏ được vẽ bằng máu nữa!" Giáp nói.

"Chuyện mới sang nay mà giờ đã đồn đến Hồng Y Thành rồi sao?"

"Tức nhiên rồi, tai mắt của Minh chủ võ lâm có khắp nơi mà."

"Hoa được vẽ bằng máu? Đó...đó không phải là cách thức gϊếŧ người của Huyết La Sát sao? Bọn họ là ai mà phải đích thân Huyết La Sát ra tay?" Đinh ngồi kế bên Bính chen miệng vào, có chút hoảng sợ hỏi.

"Ta còn nghe Minh chủ nói, một trong hai người họ là Các chủ của Ám Dạ Các." Giáp nói.

"........."

Trên tầng một của Thần Tiên Lâu, trong phòng thượng hạng, có bốn người thanh niên đang ngồi, thông qua cửa sổ nhìn xuống dưới đại sảnh và nghe được đám người dưới lầu nói chuyện, một trong bốn người lên tiếng nói, " Ngạo, Hoàng Thượng đã hay tin này chưa?"

"Sáng nay ta vẫn chưa vào Cung thì làm sao biết được, nhưng việc này Quan phủ đã hay, chắc chắn sẽ báo lại cho Hoàng huynh."

"Không biết Huyết La Sát sẽ giống như lời đồn nào, xinh đẹp như tiên nữ hay yêu mị như yêu nghiệt đây?"

"Thanh Đình, nếu huynh muốn biết thì cứ dùng sắc đẹp của mình đi câu dẫn nàng ta thử xem, đến lúc đó không chừng nàng ta sẽ thích huynh, sau đó mở khăn che mặt cho huynh xem."

Bốn thanh niên này không phải là tứ đại tài tử thì còn ai vào đây! Mỗi buổi sáng, bọn họ đều cùng nhau tề tựu ở Thần Tiên Lâu ăn sang, uống trà.

"Ngạo, huynh chẳng phải cũng rất thích xem mỹ nhân sao? Sao huynh không tự mình đi gặp xem nàng ta, hay là...huynh sợ Mị Nhi của huynh ghen?" Tây Môn Thanh Đình cười nhếch môi, vẻ mặt đánh khinh trêu chọc lại Sở Lan Ngạo. Hắn hôm nay diện cho mình một cẩm bào màu hồng nhạt, với gương mặt thư hùng khó phân và cử chỉ ngã ngớn lại câu nhân của hắn lúc này càng làm cho nữ nhân phải điên cuồng.

"Mị Nhi nàng rất hiểu chuyện, sẽ không ghen. Nhưng nàng có ghen hay không ta cũng sẽ không đi. Nữ nhân có gai như Huyết La Sát, không thuộc loại ta thích." Sở Lan Ngạo một bên uống trà, một bên chậm rãi trả lời Tây Môn Thanh Đình. Tuy rằng hôm nay hắn không mặc cẩm bào vương gia mà chỉ mặc thường phục là cẩm bào màu xanh nhạt, nhưng khí chất cao ngạo và ngông nghênh của hắn cũng không mất đi, đôi mắt vẫn sắc bén như thường ngày, toàn thân không lúc nào không toát ra nam nhân vị.

"Ha ha ha, đúng vậy! Ngạo chỉ thích những nữ nhân dịu dàng như nước thôi." Tư Đồ Anh Tuấn cười lớn nói, khóe mắt hơi xếch của hắn lúc này mị lên trông càng tà tứ mị hoặc hơn. Tên này không lúc nào là không tỏ vẻ tà mị phong lưu, chỉ cần một nụ cười nửa miệng của hắn thôi cũng đủ làm cho các nữ nhân phải điên cuồng.

Bắc Cung Khuynh Thành nghe họ nói chuyện chỉ cười nhẹ lắc đầu, hắn thường cùng bọn họ đến Bách Hoa Viện nhưng không khi nào gọi cô nương, hắn chỉ ngồi uống rượu nhìn bọn họ. Hắn không thích nữ nhân đến gần mình, hay nói đúng hơn là hắn không thích người khác chạm vào mình.

Bắc Cung Khuynh Thành có dung mạo thanh nhã tươi mát như Liên, lại mang một chút lạnh nhạt không tha người xâm phạm của tiên nhân. Hắn chỉ cần ngồi ở đó không cần làm gì cũng có người sẽ để ý đến hắn, cho nên tất cả những nữ nhân trong thành đều thầm thương trộm nhớ hắn.

"Khuynh Thành, huynh đang nghĩ gì mà cười lắc đầu một mình vậy?" Tây Môn Thanh Đình thấy hắn không nói gì chỉ im lặng lắc đầu liền nghi hoặc nhìn sang hỏi.

"Không có gì! Ta chỉ đang nghĩ, tại sao Huyết La Sát lại viết những lời đó lên hai cái xác? Còn nữa, nàng có thù oán gì với bọn họ mà ra tay nặng như vậy? Trong một đêm toàn bộ Ám Dạ Các đều biến mất trên giang hồ, giống như chưa từng tồn tại qua." Bắc Cung Khuynh Thành nghĩ rằng Huyết La Sát sẽ không như lời đồn, là một ma đầu gϊếŧ người không gớm tay. Hắn chỉ cảm giác được, nàng chỉ là một người có thù phải trả!

"Việc trong giang hồ thì hãy để người giang hồ giải quyết, chúng ta cũng không nên xen vào làm chi! La Sát Cung xưa nay hành xử khác người, mọi người đều biết đến La Sát Cung tồn tại nhưng lại không biết Tổng đàn bọn họ nằm ở đâu. Ta nghe nói từ khi nó được thành lập đến nay hơn hai mươi năm, mỗi khi có người muốn thuê La Sát Cung làm việc thì chỉ cần đến thành Nam, để một mảnh giấy có ghi cần thuê La Sát Cung làm việc vào miệng Sư tử đá ở đó, hôm sau tự động sẽ có người đến tìm người đó bàn việc." Tư Đồ Anh Tuấn vừa uống trà vừa nhìn qua cửa sổ nói. Sau đó, hắn như nhìn thấy cái gì ở dưới đường liền ngạc nhiên, chăm chú nhìn kỹ lại hắn lập tức thốt lên, "Tư Đồ Tuyết Vũ!"

"Tư Đồ Tuyết Vũ?" Sở Lan Ngạo kinh ngạc nhíu mày, sau đó hắn cũng quay sang đưa mắt nhìn xuống đường.

Một nữ nhân đang đứng trước cửa Thần Tiên Lâu cùng với một nha hoàn, nàng mặc váy dài màu tím, tóc xõa dài tới mông, chỉ đơn giản dùng một cây trâm thúc lên một nữa tóc phía sau, bên mặt phải còn đeo một chiếc mặt nạ màu vàng có hoa văn rất kỳ lạ.

"Tư Đồ Tuyết Vũ! Nàng ta đến đây làm gì?" Sở Lan Ngạo ninh mi tự hỏi. Hắn nhớ lúc trước nàng hay đeo bám mình, nhưng từ khi nàng bị đuổi ra phủ đến nay hắn vẫn chưa gặp lại nàng.

"Chắc là nàng nghe được tin huynh đến đây, nên đến tìm huynh." Tây Môn Thanh Đình thưởng thức chén trà trong tay, khóe miệng gợi lên nụ cười đáng đánh đòn, e sợ thiên hạ không loạn nên lên tiếng nói.

"Ta nghĩ nàng ta chỉ là đến ăn sáng thôi." Bắc Cung Khuynh Thành không cho là đúng quay sang liếc mắt nhìn Tây Môn Thanh Đình, tên này một ngày không có chuyện là sẽ không ngồi yên mà!

Đang lúc bốn người bọn họ nghi vấn mục đích Tư Đồ Tuyết Vũ tới Thần Tiên Lâu là gì thì nàng đã cùng Anh Nhi và Chưởng quầy đi tới trên tầng một, nàng giương mắt nhìn qua, thông qua cánh cửa phòng đang rộng mở nàng nhìn thấy bốn người họ nàng cũng không tỏ ra ngạc nhiên chút nào. Thấy họ cũng đang nhìn lại mình, trong mắt có chán ghét, không vui, xem kịch và không cảm xúc, nàng hơi túc mi một chút sau đó lại như không có việc gì.

Nàng không thèm quan tâm tới bọn họ đang nghĩ gì, chuẩn bị dời chân đi lên tầng trên thì nghe được một câu nói làm nàng giận sôi máu, "Đã hai năm không gặp, hôm nay ngươi là đến tìm Bổn vương sao, 'Vương phi' đã bị hưu của bản vương?" Sở Lan Ngạo nhìn thấy nàng thì đã nghĩ đến chuyện xảy ra tối đó hắn liền tức giận, cùng là tỷ muội nhưng tại sao nàng không như tỷ tỷ của mình chứ?

"Hai chữ 'Vương phi' đó ta không dám nhận, ngươi hãy dành để gọi nữ nhân của mình đi, Ngạo vương gia!" Ta đã không muốn sinh sự ở đây, nhưng ngươi muốn chọc ta, thì ta xin 'chiều'!

"Ngươi tức nhiên là nhận không nổi rồi, vì ngươi không xứng!" Hắn nghe nàng nói vậy liền trầm giọng nói, ngữ khí mang theo hờn giận. Nàng vẫn không biết lỗi hay sao?

"Ha ha ha...!" Tư Đồ Tuyết Vũ nghe vậy, không những không nổi giận mà còn cười lớn ra tiếng, làm cho mọi người đều ninh mi kinh ngạc và khó hiểu nhìn nàng.

"Ngươi cười cái gì?" Sở Lan Ngạo nghĩ rằng đáng lý ra nàng phải khóc chứ sao lại cười? Nàng...hình như có gì khan khác!

"Ta cười vì cảm thấy lời của ngươi nói rất buồn cười ~! Vị trí Ngạo vương phi của ngươi có cho không ta cũng không thèm! Hừ!" Thật ghê tởm! Lời này mà hắn cũng nói ra được sao.

"Ngươi...!" Sở Lan Ngạo toàn thân đều tỏ ra khí thế, giận dữ trừng mắt, gầm lên với nàng.

"Vương gia, ngươi đừng gầm lên nữa, lỗ tai của ta sắp bị thủng rồi đây! Vả lại, ngươi đừng nên nổi giận, nếu không máu sẽ xông lên não và chết bất đắc kỳ tử đó. Đến lúc đó, tiểu nữ đây gánh vác không nổi tội danh đâu nha ~!" Ta cầu cho ngươi lập tức thăng thiên luôn càng tốt!

"Tư Đồ Tuyết Vũ! Ngươi lập tức câm miệng lại cho ta!" Tư Đồ Anh Tuấn thấy nàng cứ nói lời hỗn sượt với Sở Lan Ngạo, liền kêu nàng câm miệng. Nữ nhân này lại muốn làm mất mặt Tư Đồ gia hay sao? Lần trước ăn cơm trên bàn ăn, nàng vẫn rất thẹn thùng, nhút nhát, nhưng sao hôm nay như một người khác vậy? Không, phải nói lần trước nàng đã có gì đó hơi khác rồi!

"A! Thì ra là nhị ca kính yêu của ta cũng ở đây! Nãy giờ nhị ca không lên tiếng, ta cứ tưởng...ngươi hôm nay ăn trúng gì nên đã bị câm rồi chứ!" Bênh người ngoài không bênh người nhà, đồ chết tiệt! Hỗn đản! Ở đây không có cha nên ta không cần đóng kịch trước mặt ngươi, ngả bài thì ngả bài!

"Tư Đồ Tuyết Vũ! Ngươi..."

"Ha ha ha...!"

Tư Đồ Anh Tuấn bị nàng tức đến muốn điên lên, đang muốn phát hỏa thì nghe được một tràng cười vang lên, hắn quay qua liền nhìn thấy Tây Môn Thanh Đình đang ôm bụng cười lớn, "Thanh Đình, huynh cười cái gì?" Hắn đen mặt hỏi huynh đệ của mình.

"Ha ha ha, ta cười huynh và Ngạo đó, nhìn mặt hai người hiện giờ giống như là muốn đi đại tiện vậy!" Đây là lần thứ hai hắn thấy được có người chỉ dùng lời nói thôi cũng có thể tức chết người không đền mạng, lần trước là tên Lãnh Tuyết kia.

"Ha ha ha...!"

"Tư Đồ Tuyết Vũ! Ngươi lại cười gì nữa?" Tư Đồ Anh Tuấn lại bực bội quay sang hỏi nàng.

"Ta cười là vì bạn của ngươi nói rất tức cười, nhưng lại có một chút không đúng. Hai người các ngươi, vẻ mặt không phải là muốn đi đại tiện, mà là...như chó ăn trúng phân! Ha ha ha...!" Tư Đồ Tuyết Vũ nói xong ôm bụng, không kiêng nể gì cười lớn.

"Hỗn láo!" Sở Lan Ngạo nghe nàng nói xong liền tức đến xanh mặt, vỗ bàn đứng lên quát lớn.

"Ngươi là nữ tử mà nói chuyện thô tục như vậy sao?! Đừng để người khác chê cười Tư Đồ gia chúng ta không có gia giáo!" Tư Đồ Anh Tuấn cũng bị nàng làm cho tức giận, đen mặt đứng lên nhìn nàng.

"Các huynh hai cái đại nam nhân mà cùng một nữ nhân cãi nhau ở nơi đông người, không thấy mất mặt hay sao? Được rồi, nàng chỉ đến đây dùng bữa thôi, các huynh đừng kiếm chuyện cùng nàng nữa, chúng ta mau ngồi xuống tiếp tục dùng bữa đi." Bắc Cung Khuynh Thành thấy mọi người trong tửu lâu đều ra khỏi phòng đứng nhìn chằm chằm họ bàn tán, nên khuyên nhủ họ dừng lại.

"Nàng là cố tình đến làm cho Ngạo chú ý thôi! Hừ!" Tư Đồ Anh Tuấn thấy Sở Lan Ngạo đã ngồi xuống thì cũng ngồi xuống, nhưng hắn lại tiếp tục châm chọc Tư Đồ Tuyết Vũ. Nếu không tìm Ngạo thì sao lại trùng hợp tới như vậy? Mấy ngày trước Mị Nhi có nói với hắn rằng nàng ta vẫn còn nhớ thương Ngạo và muốn tìm cách vào lại Vương phủ, còn cầu xin Mị Nhi giúp đỡ. Nàng đã làm ra chuyện mất mặt như vậy thì sao Ngạo có thể ta thứ?

"Oẹ ~!" Tư Đồ Tuyết Vũ đang định đi nhưng nghe hắn nói vậy thì lập tức nôn ọe một tiếng, làm ra động tác muốn nôn mửa, "Thật ghê tởm! Ta mà phải đến tìm hắn sao? Hắn cũng xứng?!" Bà nội nó! Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng!

"Ngươi! Vậy ngươi nghĩ là ai xứng? Tên Lãnh Tuyết tiểu bạch kiểm đó sao?" Sở Lan Ngạo cười nhếch môi, chế nhạo nhìn nàng.

"Ngươi mới là tiểu bạch kiểm, chấp nhất nhỏ mọn như đàn bà!" Nàng cười mỉa mai nhìn hắn, đυ.ng tới nàng còn chưa nói giờ lại nói động tới một thân phận khác của nàng.

"Tư Đồ Tuyết Vũ!" Sở Lan Ngạo bị câu nói này của nàng làm cho lửa giận vừa muốn tắt lại nhen nhóm bừng lên.

"Ngươi phiền quá nha, Sở Lan Ngạo! Ta nói cho ngươi biết, ta là đến xem xét tửu lâu của mình, không phải đến xem bộ mặt đáng ghét của ngươi, ngươi hãy bớt tự kỷ đi! Tự đem vàng dát lên mặt mình! Hừ!" Nàng liếc xéo hắn một cái, nói ra sự thật mình là chủ nhân phía sau của Thần Tiên Lâu.

"Ngươi nói cái gì? Đây là tửu lâu của ngươi?!" Tư Đồ Anh Tuấn kinh ngạc khi nghe nàng nói, lập tức hỏi nàng. Một người rất ít ra khỏi cửa như nàng, lại là bao cỏ nữa thì làm sao có thể mở tửu lâu, còn kinh doanh tốt như vậy, chỉ mới hai năm thôi mà đã trở thành tửu lâu lớn nhất kinh thành! Điều này thật khó có thể tin!

"Phải, cho nên các ngươi từ từ mà ăn, nhớ thanh toán đầy đủ, sẵn tiện boa...à không, thưởng thêm tiền cho tiểu nhị nghe! Ta đi đây, chúc hai ngươi ăn ngon miệng, coi chừng bị nghẹn đó ~!" Hai người kia không kiếm chuyện với nàng, nên không cần phải rủa bọn họ!

"Lão bản, mời!" Chưởng quầy đứng xem nãy giờ đã sợ đến mức đổ mồ hôi hột, lão bản thật là lợi hại, ngay cả vương gia mà cũng dám mắng! Hắn nghe nói tứ tiểu thư của Tướng quân phủ là một người xấu xí, yếu đuối lại si tình với Ngạo vương gia, nhưng xem ra tất cả chỉ là lời đồn, tình cảnh trước mắt mới là sự thật!

Nhìn Tư Đồ Tuyết Vũ cùng Anh Nhi và Chưởng quầy biến mất ở phía cầu thang tầng một, Tư Đồ Anh Tuấn mới hồi phục tinh thần lại, xoay người lại thì thào tự nói, "Nàng mở tửu lâu này đã hai năm, nhưng tại sao trong phủ lại không ai hay biết?"

Sở Lan Ngạo nghe vậy lên tiếng, "Nàng giống như đã thay đổi! Lúc trước, nàng không dám nhìn thẳng mặt ta, lại càng không dám dùng cách đó để nói chuyện với ta." Chẳng lẽ nàng bị bệnh nặng? Nghe nói một người bị bệnh nặng thì khi khỏe lại tính tình sẽ hoàn toàn thay đổi. Nghĩ vậy hắn liền hỏi ra miệng, "Anh Tuấn, nàng ta bị bệnh sao?"

Nghe vậy Tư Đồ Anh Tuấn trả lời, "Nàng ta không phải bị bệnh mà là chết đi sống lại! Ta nghe cha nói, hai năm trước nàng ta từng bị rớt xuống vách núi, mọi người đều nghĩ nàng ta chết rồi nhưng cha ta vẫn không bỏ cuộc, gần hai tháng sau mới tìm thấy nàng ta. Cũng không biết nàng ta đã gặp chuyện gì trong nửa tháng đó." Hắn có hỏi nhưng cha không chịu nói nên hắn cũng không rõ vì nguyên nhân gì mà làm cho một người nhút nhát như nàng lại thay đổi lớn đến như vậy, như một con người khác hoàn toàn!

"Chẳng lẽ khi rớt xuống vách núi bị đập trúng đầu, nên bị mất trí nhớ?" Tây Môn Thanh Đình hiếu kỳ hỏi.

"Sao ta lại không biết chuyện nàng ta bị rớt xuống vách núi?" Sở Lan Ngạo kinh ngạc khi nghe được Tư Đồ Tuyết Vũ từng bị rớt xuống vách núi.

"Ta cũng vừa mới biết được thôi, ta nghĩ rằng huynh không thích nghe chuyện về nàng ta nên không nói! Chắc có lẽ như Thanh Đình nói, nàng ta bị đυ.ng trúng đầu nên tính cách thay đổi."

"Nàng ta thay đổi thì sẽ không đeo bám huynh nữa, chẳng phải huynh nên vui mừng hay sao? Nàng ta bây giờ đã không có gì liên quan đến huynh, huynh cũng đừng nên châm chọc nàng ta làm gì. Chúng ta mau dùng bữa đi." Bắc Cung Khuynh Thành nói.

"Khuynh Thành nói đúng vậy! Anh Tuấn, nàng cũng là muội muội của huynh, sao huynh lại không bênh vực?" Tây Môn Thanh Đình cười nhếch môi hỏi Tư Đồ Anh Tuấn. Tên này đối xử với hai muội muội thật khác xa nhau.

Tư Đồ Anh Tuấn liếc xéo hắn một cái rồi nói, "Ta từ nhỏ đã không thích nàng, luôn yếu đuối nhu nhược, không thích ai tới gần. Sau khi lớn lên lại không chịu chăm chỉ học hành, cuối cùng trở thành bao cỏ! Nhưng bây giờ nàng ta đã trở nên nói năng lợi hại, ngang bướng khó dạy, lại còn quen biết với Bang chủ Cái Bang nữa. Xem ra, ta phải đi tìm hiểu chuyện này cho rõ ràng!" Lúc nhỏ hắn từng cố gắng tiếp cận nàng, muốn nàng chơi cùng nhưng lần nào nàng cũng ôm mặt chạy mất, có khi còn khóc nhè, nhiều lần hắn còn bị cha trách phạt vì cứ nghĩ là hắn hϊếp đáp muội muội, chính vì điều đó hắn mới không thích nàng.