Chương 1: Nằm Mơ

Trên giảng đường đại học, giáo sư đang hứng trí bừng bừng mà giảng dạy về Ngũ Đại Thập Quốc.

Đột ngột có tiếng ngấy truyền đến một hồi, giáo sư ngừng nói, mặt không thay đổi nhìn về phía phát ra âm thanh.

Các bạn học nhịn cười quay đầu nhìn lại hàng ghế cuối cùng trong góc lớp, ở đó có một thanh niên cao lớn gục xuống bàn đang ngủ say sưa.

“Lại là anh ta .”

“Gần đây Triệu Trường Hà bị sao vậy , rõ ràng là một kiện tướng thể thao tràn đầy sức sống cơ mà? Dạo này hay thức đêm đi lầu xanh nào đó sờ mó hay đọc tiểu thuyết sắc sắc thâu đêm đây?”

Có bạn cùng phòng uể oải trả lời: “Không có, cậu ta gần đây mỗi ngày đều gặp ác mộng, đêm hôm khuya khoắt đầu đầy mồ hôi giật mình tỉnh giấc, đôi khi còn hét toáng lên, làm bọn tôi cũng nghe ồn không ngủ được.”

“Cậu ta bị cái gì vậy, quỷ nhập vào người à?”

Tiếng bàn tán của các bạn học lọt vào tai giáo sư, giáo sư lắc đầu, cũng không đánh thức anh, bình tĩnh gõ gõ bục giảng: “Tiếp tục.”

Triệu Trường Hà nào biết được bây giờ anh không chỉ gặp ác mộng vào ban đêm, mà đã đến mức nằm ngủ gục trên bục giảng cũng gặp ác mộng......

Tiếng ồn ào mơ mơ màng màng trên lớp học quanh quẩn bên tai, hóa thành đủ thứ âm thanh, tiếng bước chân, tiếng gϊếŧ chóc, tiếng mắng chửi, tiếng kêu thảm thiết, cùng với âm thanh binh khí sắt thép giao kích va chạm nhau, thành một đống hỗn loạn.

Hoàn cảnh rất nhanh từ mơ hồ trở nên rõ ràng hơn, Triệu Trường Hà biết mình tiến vào giấc mơ không ngừng lặp đi lặp lại mấy ngày nay.

Mỗi một lần đều giống như phim võ hiệp cổ trang , đều ở trên chiến trường chém gϊếŧ đẫm máu.

Trong tay đã cảm nhận được trọng lượng quen thuộc , đó là một thanh trường đao vừa dày vừa nặng, dài ước chừng 1m50, rộng qua 10cm, Triệu Trường Hà nhất thiết phải dùng hai tay nắm chặt cùng một chỗ trên chuôi đao, bởi vì một tay không vung được thứ đồ chơi nặng như vậy, dù cho hai tay cũng rất khó nâng lên.

Trong giấc mơ lần thứ nhất không có thứ này, tay không tấc sắt bị người đuổi theo chém gϊếŧ, anh hoảng hốt chạy bừa đến thi thể phụ cận bên tiện tay túm lấy, từ đó mỗi lần trong giấc mơ đều mặc định cầm cây đao trong tay.

Triệu Trường Hà không biết trong hiện thực rốt cuộc có loại đao này không, cảm giác quá nặng không cách nào sử dụng được, đây hẳn không phải là vũ khí thông thường, nhưng nó ít nhất dùng rất hiệu quả trong những trận hỗn chiến cấp thấp, miễn là anh vung được thanh đao này.

“Vụt!” Âm thanh phá không sắc bén từ bên cạnh đánh tới, Triệu Trường Hà chợt quát một tiếng, vặn eo, mượn sức vung trọng kiếm trong tay , quét ngang mà đi.

Quét đao, gió nổi!

Kẻ tập kích bị dọa đến chảy mồ hôi lạnh, vô ý thức cầm trường kiếm trong tay gắng gượng chống đỡ.

“Bang” Một tiếng, trường kiếm gãy, đầu bay lên, chỉ để lại một thi thể không đầu cứng đờ nắm một thanh kiếm gãy, trên cổ phun đầy máu tươi.

Dễ như trở bàn tay!

“Đúng là ngu ngốc, kiếm dài cùng chủy thủ cũng muốn chống lại trường đao? Làm trò hề......”