Chương 16: Kiếm - Cầm sánh đôi

Ngày hôm sau.

Sắp đến sinh thần của Tô Kiến Khôn, binh trường không cần huấn luyện, thậm chí các vị dong binh hộ vệ cũng có tư cách tham dự buổi tiệc.

Sáng sớm, Lâm Thiên Diệc và Minh Li đã đến cửa phòng Tô Nguyệt Hoàn rửa mặt. Hôm nay trong phủ trên dưới đều bận rộn, chung quanh giăng đèn kết hoa, Thiên Diệc đang có chút khó hiểu thì Minh Li đã giải thích:

- Tiệc sinh thần của lão gia sắp tới, cho nên hạ nhân sẽ phải chuẩn bị trước.

Thiên Diệc gật đầu. Minh Li lại nói tiếp:

- Lâm cô nương, tiểu thư nói, nếu ngươi muốn tiếp tục luyện công, thì có thể đến tiểu hoa viên.

- Không cần, như vậy thì có chút quá mức nổi bật.

- Nếu ngươi không hảo hảo luyện công, ngày sau làm sao bảo vệ tiểu thư được chu toàn chứ!

- Vậy thì cung kính không bằng tuân mệnh.

Tô Nguyệt Hoàn từ xa đi tới, đột nhiên mở miệng:

- Ngày mai là tiệc sinh thần của phụ thân, nam nữ có tài nghệ trong phủ đều sẽ biểu diễn một phen. Nếu đủ may mắn, nữ nhân sẽ được khách mời đưa về nhà chơi, trở thành thϊếp thất hoặc nô tỳ. Nếu Lâm cô nương không quen ở lại Tô phủ, cũng có thể rời khỏi Tô phủ bằng cách này.

Lâm Thiên Diệc lắc đầu, tuy nói mình quả thật không thích Tô phủ, nhưng ở nơi này là vì rửa sạch oan khuất cho phụ thân, đồng thời tiếp cận Tô Kiến Khôn, nghĩ biện pháp lấy được tín nhiệm của hắn. Tối hôm qua sau khi nghe Minh Li nói một phen, nàng đối với quan hệ giữa Thẩm Trường Long, Bình Nam Vương cùng Tô Kiến Khôn đã có chút lý giải, nhưng thủy chung vẫn chưa rõ ngọn nguồn trong đó, không cách nào biết rõ ràng thấu triệt.

- Đi thôi, đến tiểu hoa viên.

Tô Nguyệt Hoàn đứng dậy đi ra cửa, Thiên Diệc và Minh Li theo sát phía sau.

Đường mòn thông u, từ xa Lâm Thiên Diệc đã nhìn thấy trên bàn học dưới đình nghỉ mát chất đầy từng chồng sách. Tô Nguyệt Hoàn nói đó là bí tịch võ công đặc biệt chuẩn bị cho nàng. Bên trái đình nghỉ mát là xích đu, bên phải là một bãi đất trống trải. Tô Nguyệt Hoàn nói, khi Thiên Diệc luyện kiếm, mình cũng có thể ngồi trên xích đu để thưởng thức.

- Lâu rồi không có ai khiến cho ta được thoải mái như ngươi.

- Được tiểu thư ưu ái, dân nữ...... À không… thuộc hạ cảm thấy thụ sủng nhược kinh.

Trong ánh mắt Tô Nguyệt Hoàn nhìn về phía nàng ẩn chứa vài phần kính ý, hai tròng mắt cong nhẹ như trăng lưỡi liềm, sau đó từ trong tay Minh Li đưa mộc kiếm tới tay Lâm Thiên Diệc. Thiên Diệc tiếp nhận kiếm, giống như huyết mạch thức tỉnh, tuy là kiếm gỗ, nhưng cũng có thể đánh thức ký ức lúc nhỏ cùng cha học kiếm. Chỉ thấy nàng bay lên trời, phi thẳng đến bãi đất trống, sau khi rơi xuống đất, cổ tay lưu chuyển, kiếm như phi hoàng. Tô Nguyệt Hoàn ngồi ở xích đu, lẳng lặng thưởng thức từng chiêu thức của nàng.

- Lâm cô nương là nữ nhi, nhưng chiêu thức thật dũng mãnh.

Tô Nguyệt Hoàn nói với Minh Li…

- Đúng vậy, nhìn bề ngoài mềm mại, kì thực bên trong lại mạnh mẽ vô cùng.

Thiên Diệc vung kiếm gỗ vô câu vô thúc, giống như trở lại khi còn bé, hình ảnh trước đây hiện ra trước mắt, khiến người ta nhất thời khó có thể phân rõ giữa thực và ảo. Khi đó cha nàng sẽ ở một bên chỉ đạo, nhìn thấy động tác nào không đúng, thì sẽ dùng Trường Mộc Kiếm trong tay mình cùng Thiên Diệc tiến hành so đấu một phen, sau đó nhẹ nhàng chỉ điểm. Cuối cùng là lại để cho nàng đứng tấn nửa canh giờ.

- Vung kiếm không thể gấp, xuất kiếm không thể hoảng, mắt có định sắc, thì sẽ nhìn thấy hư ảo phía trước.

Nghĩ đến đây, Thiên Diệc liền vung kiếm chém lên cây liễu phía trước. Mặc dù chỉ là kiếm gỗ, nhưng trên thân cây liễu vẫn để lại dấu vết, sâu tới hai tấc.

Tô Nguyệt Hoàn không biết từ lúc nào đã đánh đàn bên cạnh, Lâm Thiên Diệc cũng dừng lại, xoay người đi về phía chòi. Nàng rót tách trà đưa cho Tô Nguyệt Hoàn, cười nói:

- Tài tử giai nhân, kiếm - cầm xứng đôi.

- Ta chỉ sợ Thiên Diệc một mình luyện kiếm sẽ có chút nhàm chán, liền muốn đánh đàn trợ hứng.

Lâm Thiên Diệc chưa kịp suy nghĩ vì sao Tô Nguyệt Hoàn lại đột nhiên thay đổi cách xưng hô, từ "Lâm cô nương" sang "Thiên Diệc", nên chỉ nở nụ cười nhàn nhạt:

- Sau này phải phiền tiểu thư đánh đàn trợ hứng cho thuộc hạ rồi.

- Thiên Diệc biết đánh đàn không?

- Cũng không phải là không biết, nhưng chỉ biết được vài âm, lúc nhỏ thuộc hạ nghịch ngợm, bị cha bắt luyện đàn, liền tùy tiện đàn mấy lần.

- Vậy thì để ta dạy ngươi đánh đàn.

Minh Li đỡ Tô Nguyệt Hoàn đứng dậy, bảo Lâm Thiên Diệc ngồi lên đệm, còn mình thì quỳ xuống một bên, dốc lòng dạy dỗ.

- Đây là Thất Huyền Cầm, dây nhỏ nhất cũng là dây gần chúng ta nhất gọi là Thất Huyền. Trong đó 13 chấm tròn gọi là Huy, từ phải qua trái là 1 đến 13 Huy.

Lâm Thiên Diệc nghe lời giảng dạy này, thấy nó cũng khô khan như hồi nàng còn nhỏ từng được nghe, có điều, nếu Tô tiểu thư đã nguyện ý dạy, cũng có nghĩa là nàng đang coi trọng mình. Tô tiểu thư quả thật ôn nhu, đối nhân xử thế đều sẽ mỉm cười thân thiện, sẽ không làm cho người ta cảm thấy nửa phần xa cách, cũng chính bởi vì loại cảm giác này mới làm cho Thiên Diệc có vài phần sợ hãi, sợ đối nhân xử thế hữu lễ chỉ là phương thức biểu lộ bên ngoài của Tô Nguyệt Hoàn, nếu mình làm việc hơi có sai sót, chọc nàng không vui, nàng liệu có giống như Tô Kiến Khôn, đem mình trừ khử cho thống khoái hay không.

- Thiên Diệc.

Tô Nguyệt Hoàn khẽ gọi. Thanh âm ôn nhu mát lạnh truyền vào trong tai, Lâm Thiên Diệc cũng phục hồi tinh thần lại.

- Hôm nay thân thể ngươi không tốt sao? Sao lại có chút mất tập trung như vậy?

Lâm Thiên Diệc lắc đầu:

- Tiểu thư, ta...

Còn chưa nói xong, khóe miệng đã bị khăn lụa của Tô Nguyệt Hoàn chặn lại.

- Ta không muốn nghe Thiên Diệc nói những lời khách sáo này.

Nàng thật lòng coi Lâm Thiên Diệc là bằng hữu chi giao, nhưng lại cảm thấy dường như mình không được nàng thật tâm đối đáp, luôn đối với nàng có một khoảng cách lớn giữa chủ và tớ.

- Thiên Diệc! Nếu có xảy ra chuyện gì thì nhất định phải nói với ta, được không?

Lâm Thiên Diệc gật đầu.

- Ta không biết Thiên Diệc trước đây đã trải qua những chuyện gì, nhưng nếu Thiên Diệc muốn nói, ta cũng nguyện nghe.

- Tiểu thư...

Lâm Thiên Diệc nhất thời không biết nên nói như thế nào, nàng không dám quá gần gũi với Tô Nguyệt Hoàn nhưng cũng không nỡ nói ra mấy lời tuyệt tình…