Chương 39: Làm với nhau từ khi nào

Qυყ đầυ mới vừa chạm được vào cửa hoa huyệt, cô đang muốn ngồi xuống, đột nhiên vang lên một âm thanh không hài hòa.

Có người gõ cửa sổ xe ghế điều khiển phụ.

Dung Vũ trên mặt vừa da^ʍ, xấu hổ buồn bực mà nhìn sang cửa sổ xe.

Đó là bàn tay đang mang bao tay màu trắng, ngón tay nhỏ dài, khớp xương rõ ràng.

Trừ ngón tay cái bốn ngón tay kia hơi hơi uốn lượn, dồn dập gõ cửa sổ xe của bọn họ.

Tầm mắt chịu trở, cô không thấy không rõ người nọ ở ngoài cửa sổ mặt mũi như thế nào.

Nhưng dáng người anh ta thoạt nhìn thực tốt, dáng người đĩnh bạt cao dài, eo thon mông hẹp.

Trên người kia áo cắt, tây trang màu xám uất thϊếp thẳng than, vừa thấy liền biết giá cả xa xỉ.

Mưa phùn mê mang, dần dần biến thành mưa nhỏ tí tách tí tách.

Cô không biết vì sao mà cảm thấy bất an, dừng chuyện thân mật cùng Cảnh Không, chậm rãi mở cửa sổ xe xuống.

Người nọ hơi hơi cúi người, một khuôn mặt tuấn mỹ vô cùng, liền cứ như vậy từ từ hiện ra ở trước mặt cô.

“Anh trai……” Dung Vũ nhỏ giọng nỉ non, cặp kia mắt đào hoa tương tự bỗng nhiên trừng lớn, kinh ngạc mà nhìn anh.

Dung Phong Sơ ở đối diện, biểu tình rất lạnh, như là mặt hồ bình tĩnh đóng băng, mặt ngoài gợn sóng bất kinh, bên trong lại gợn sóng gió.

Đây là Cảnh Không lần đầu tiên nhìn thấy anh trai Dung Vũ, ngoại trừ cảm thán gien Dung gia mạnh, anh em bọn họ vẻ mặt xuất chúng, khí chất không gì sánh kịp, cũng bị vẻ mặt không cảm xúc của Dung Phong Sơ doạ sợ.

Chính mình ngoại bị anh trai đối tượng, bắt gặp được mình và em gái anh đang yêu đương vụиɠ ŧяộʍ……

Cảnh Không càng nghĩ càng cảm thấy da đầu tê dại, sắc mặt thế nhưng bắt đầu có chút trắng bệch.

Ba người cứng đờ sau một lúc lâu, Dung Phong Sơ bắt đầu mở miệng: “Xuống xe.”

Hai chữ vô cùng đơn giản, Dung Vũ nghe được kinh hồn táng đảm, tìиɧ ɖu͙© của cô và Cảnh Không ấp ủ, nháy mắt không còn chút gì sót lại.

Cô nhìn Cảnh Không lmột cái, môi hồng ngập ngừng, rõ ràng rất muốn nói với anh, lần sau gặp lại.

Chính là, cảm giác nặng nề như Dung Phong Sơ áp bách, dù sao cô cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhấp nhấp miệng, xuống xe.

Dung Phong Sơ thấy cô thành thành thật thật mà mở cửa xe, từ chiếc xe không chớp mắt đi ra, trong lòng tức giận thoáng giảm bớt một chút.

Anh từ trên cao nhìn xuống Cảnh Không trong xe, tầm mắt thấy được anh ta đang mang áo mưa, hạ thể nửa mềm không cứng,

im lặng không lên tiếng xoay người rời đi.

Dung Vũ ngây ngốc nhìn bước chân dài chả anh, đi đến phía trước.

Anh mở dù trong suốt từ lúc đi, dù rất lớn, che cho hai người cũng dư.

Nhưng anh lo chính mình đi rồi, cũng không che cho cô.

Cô vô ngữ mà kéo khóe miệng, viết đầy mặt sự phiền muộn và nghẹn khuất.

“Còn không đuổi kịp?” Anh ở phía trước lời nói lạnh nhạt mà thúc giục.

Anh ngừng ở chỗ cách chiếc xe hơi màu đen mấy mét giá trị mấy trăm vạn, ánh mắt lạnh lẽo nhìn cô chăm chú.

Mưa càng rơi xuống càng lớn, giọt mưa bùm bùm mà nện ở trên người cô.

Vài giây ngắn ngủn, cô đã bị nước mưa tưới thành con gà rớt vào nồi canh.

Quần áo tóc tất cả đều ướt lộc cộc mà dính ở trên người, đã kêu khó chịu, lại khiến cô thoạt nhìn chật vật bất kham.

Cô loáng thoáng có thể đoán trước được, mình trở về về cùng anh, sẽ gặp phải chuyện gì.

Cô khó khăn mà nuốt nuốt nước miếng, bước đi đến chỗ anh.

Mới vừa trở lại Dung gia, Dung Vũ thấy ánh mắt tò mò của những người hầu, bị Dung Phong Sơ lôi túm như đất vào phòng anh.

Một bên anh khống chế được sự giãy giụa không ngừng của Dung Vũ, một bên nở hoa sái, tùy ý lấy nước ấm tưới vào người hai người.

Thình lình nước ấm sặc xoang mũi cô, cô không khoẻ cau mày.

Môi đỏ hé mở, đang muốn mở miệng vuốt phẳng cảm xúc anh, anh lại trước một bước nổi trận lôi đình chất vấn cô.

“Nói! Em và người đàn ông kia, làm với nhau từ lúc nào?!”

——————

PS: Đột nhiên cảm thấy, đã lâu cũng chưa nhìn thấy anh trai hhhh

Bán manh lăn lộn cầu châu châu nha (づ ̄3 ̄)づ