Chương 38: Âʍ ɦộ da^ʍ rất ngứa, mau cắm vào đi

Thần trí anh trở lại, ý thức được chính mình vừa mới biểu hiện ra trạng thái cùng cảm xúc không lớn lắm, cố ý học cô, cũng lộ ra một nụ cười nhẹ nhàng.

“Sao có thể như thế? Tôi là người có vợ và có con .”

Cho dù cùng cô yêu đương vụиɠ ŧяộʍ vừa sướиɠ vừa kí©h thí©ɧ, nhưng là trong lòng bọn họ đều biết rõ, loại quan hệ này, không thể lâu dài.

“Đúng vậy, anh là người có vợ và có con……”

Dung Vũ lẩm bẩm lặp lại một lần, thu liễm tầm mắt, ánh mắt sâu thẳm mà nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.

Vì mang cô đi tập luyện cho kỳ thi thứ 3, anh chọn riêng cái xe và đoạn đường vắng vẻ.

Ban đêm 11 giờ ngày mưa, trên đường phố, ngoại trừ chiếc xe của bọn họ, người cũng không thấy..

Ngay cả dân cư chung quanh, đều tắt hết đèn, toàn bộ thế giới im ắng.

Xe dựng bên cạnh một cây đèn đường, một ít thiêu thân phành phạch cánh, quanh quẩn ở ánh sáng đèn chiều xuống.

Mưa rất nhỏ rất nhỏ, trong ánh sáng mờ nhạt, chỉ còn lại bóng dáng mơ hồ mông lung, như là một tầng hơi nước.

Dung Vũ híp híp mắt, lấy hai tờ giấy khăn, lau khô nước mưa trên mặt mình.

Rồi sau đó, đóng lại cửa sổ xe, xoay đầu, hỏi hắn: “Một lần cuối cùng, được không?”

Một lần cuối cùng…… Cảnh Không chớp mắt thất thần một cái.

Lần này qua đi, anh vẫn như cũ là giáo viên của cô, cô cũng vẫn như cũ là học viên của anh.

Chỉ là, bọn họ không hề là quan hệ tình ngoài pháp luật.

Cô không chờ anh trả lời, tự chủ trương mà dùng cánh tay câu lấy cổ anh, thân trên hướng chỗ anh tới gần, cho đến hai làn môi dán lại.

Bởi vì cô vừa bị nước mưa xối có chút lạnh lẽo, cho nên cánh môi lạnh như băng, đối lập, anh thực ấm.

Mặc kệ là môi anh, vẫn là gò má anh, bàn tay anh, thân thể anh, đều rất ấm áp.

Hai người khó xá khó phân mà hôn, cô không biết ý tưởng lúc nào, lần đầu tiên chủ động nắm tay anh, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau.

Cảnh Không bị động tác của cô, thân thể cứng đờ một chút.

Sau đó, anh bất động thanh sắc rút ngón tay của mình ngón ra, dùng tay lớn bao bọc lấy tay nhỏ của cô.

“Tay cô sao lạnh như vậy?” Anh hỏi cô, lòng bàn tay cô bóng loáng tinh tế, liên tục vuốt ve mu bàn tay.

“Khả năng…… Bởi vì lòng là lạnh đi.”

Cô nói giỡn nói, cúi đầu mổ mổ khóe miệng anh, mềm mại từ áo thun của anh sờ soạng vào, sờ đến da thịt nóng cháy của cô.

“Lòng lạnh, người liền đã chết.” Anh nói.

Tay nhỏ của cô mềm mại không xương lạnh lẽo, giống một con rắn giảo hoạt nhanh nhẹn, ở trên người anh tùy ý bò sát.

Cô vuốt ve cơ bụng rõ ràng của anh, tay nhỏ không ngừng đi xuống thử.

“Hô……” Anh nhẹ nhàng than thở một tiếng, “Cô ngồi lại đây đi.”

Dứt lời, anh đem ghế điều khiển phụ ghế dựa sau một chút, cho không gian lớn hơn một chút, để hai người kế tiếp làm chút thiên lôi thiên lôi câu địa hỏa.

Dung Vũ cởi bỏ đai an toàn, lướt qua không gian vị sát trùng, khóa ngồi ở trên người anh.

Đũng quần anh bao vây lấy dươиɠ ѵậŧ thô to, như có như không mà cọ xát đùi trần trụi của cô.

Cô vặn vẹo eo, làm nơi riêng tư của mình, cùng quái vật khổng lồ dưới thân anh, thân mật tiếp xúc.

“Mang áo mưa đi…… Ở ta trong túi.”

Cô nói, tay đi cởi dây lưng và dây kéo quần.

Dươиɠ ѵậŧ thô thạc được cô phóng thích ra, cô rất có kỹ xảo mà vuốt ve vuốt ve, giúp dươиɠ ѵậŧ anh càng ngày càng ngạnh.

Cảnh Không duỗi tay vào túi xách cô, ngựa quen đường cũ lấy từ bên trong nhảy cái áo mưa.

“Chấn động?” Anh nhướng mày, tay ngăn nắp mở túi đóng gói.

Động tác Dung Vũ thật thành thạo mà giúp anh mang áo mưa lên, phía cuối lại tròng lên một cái chấn động.

Cảnh Không nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, buồn cười.

Cô không thể hiểu mà liếc mắt anh một cái, cảm giác được tư hoa chợt lạnh, hóa ra là anh dùng tay đẩy quần chữ Đinh (丁) của cô ra.

“Sao cô nhiều nước như vậy? Mới như vậy một lát, qυầи ɭóŧ đều ướt.”

Anh nói, ngón giữa xoa xoa tiểu hoa đậu của cô, không ngoài sở liệu, nghe được tiếng kiều suyễn của cô.

“ m hộ da^ʍ rất ngứa…… Mau cắm vào đi ~” Cô nũng nịu nói, một tay bắt lấy cánh tay rộng lớn kiên cố của anh, một tay đỡ dươиɠ ѵậŧ lớn thô cứng, muốn lấp đầy nhục huyệt của anh.

——————

PS: Điểm đánh “Cho điểm” có thể đầu châu châu, cho kẹo mềm cố lên cổ vũ nha .