Chương 26: Muốn khai bao tiểu xử nam thanh thuần

Tịch Ương là tiểu học đệ kém cô 3 tuổi quen lúc học trung học, năm nay mới chỉ có 18 tuổi mà thôi.

Cậu lớn lên mi thanh mục tú*, môi răng trắng hồng.

(*) Mi thanh mục tú: lông mày dài nhỏ, mắt đẹp. Chỉ diện mạo đẹp đẽ.

Khi cười rộn lên, bên phải của gương mặt sẽ hiển ra một lúm đồng tiền đáng yêu.

Lại nói đến giòn nói, giọng nhỏ mát lạnh.

Nhưng cậu không mẹ, giơ tay nhấc chân, tuy rằng thiếu sự thành thục của người đàn ông, nhưng là thiếu niên tinh thần có thoải mái mới mẽ, cũng thực mê người.

Cùng diện mạo đáng yêu như ánh mặt trời, không tương xứng chính là, cậu cao khoảng 1 mét 8, mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo ra có thịt.

Đó vẫn là do cô vô tình phát hiện.

Khi đó cậu ở cùng lớp khác tiến thi đấu bóng rỗ, nhìn thân thể cao dài như gầy yếu, vén áo lên, bụng như có khối chocolate, bài bố đều 6 khối cơ bụng tương xứng, làm mọi nữ sinh xung quay liên tục thét chói tai.

Mỗi ngày đối mặt với hai khuôn mặt đẹp trai của Dung Tuần và Dung Phong Sơ, tạo nên cho cô nhất định về thẩm mỹ, không tự giác bị cậu hấp dẫn.

Ba năm trước đây, cậu từng tuyên bố muốn theo đuổi cô.

Khi đó cô ngại tuổi tác cậu nhỏ, hủy đi nuốt vào bụng thì không tốt lắm, uyển chuyển mà cự tuyệt hai lần.

Tới lần thứ ba, cậu lại bày tỏ tâm ý với cô thêm lần nữa, cô với cậu chờ cậu 18 tuổi, thi đậu đại học A, cô sẽ đáp ứng ở bên nhau cậu.

Lấy sự thông minh của cậu, thi đậu đại học A cũng không khó.

Cô còn nghĩ, chờ kết quả thi trúng đại học của cậu tới, liền thu hoạch cậu câu đi giáo thảo làm tan nát bao tương tư của muôn vàng thiếu nữ..

Kết quả, cậu lại là một người ham chơi, thi đại học xong, liền kêu gọi bạn bè, xuất ngoại du ngoạn, đến bây giờ còn chưa về nước.

Tiếng chuông di động lại lần nữa vang lên, Dung Vũ đợi vài giây, lúc này mới chậm rì rì nghe.

“Hửm?” Cô lười biếng mà phát ra giọng mũi, bò lên trên giường, ngồi xếp bằng ngồi ở trên giường.

“Dung học tỷ, vừa mới gọi điện thoại cho chị, sao không tiếp nha?”

Giọng thiếu niên mát lạnh như suối, lại cũng không mất từ tính, còn mang theo chút ý vị dính làm nũng.

“Vừa mới tắm rửa a, bây giờ đều còn chưa kịp mặc xong quần áo đâu.”

Cô nói mấy lời râu ria, lại bất tri bất giác, xây dựng bầu không khí mập mờ kiều diễm.

Tịch Ương vừa nghe, đầu óc hiện ra khuôn mặt nhỏ tuyệt mỹ của cô, còn thuận tiện ảo tưởng dáng vẻ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của cô.

Hầu kết anh trên dưới hoạt động, thế nhưng đột nhiên thất thanh, nói không nên lời.

Không chờ đến cậu trả lời, cô đặt câu hỏi: “Sao đột nhiên nhớ ra muốn gọi điện thoại cho chị?”

Lúc cô nói những lời này, chính mình cũng chưa ý thức được, giọng mình mang theo vài phần oán trách.

Như là bất mãn về người chồng, bỏ chính mình ở nhà, hại chính mình ở trong khuê phòng tân hôn một mình.

Cậu nghe ra cô không vui, cảm thấy sảng khoái, trong nháy mắt liền hoàn hồn, giọng cố tình mềm mại chút: “Em nhớ chị, liền gọi điện thoại cho chị~”

“Khư, cậu ở bên ngoài chơi vui đến mức quên cả trời đất, nơi nào còn rảnh mà nghĩ tới chị?”

Cô cố ý dùng giọng lạnh như băng mà nói với cậu, âm điệu trầm thấp, không chút để ý, giống như một nữ vương cao quý kiêu ngạo không coi ai ra gì.

Tịch Ương thật vất vả mới lấy được niềm vui của cô, trở thành bạn trai nhỏ của cô, bây giờ nghe cô nói như vậy, đương nhiên muốn trăm phương nghìn kế dỗ dành cô vui vẻ.

“Em có nhớ chị, mỗi ngày đều rất nhớ chị, mang theo rất nhiều quag, đầy một rương hành lý, em còn gửi cho gửi thật nhiều bưu thϊếp……”

Anh thành khẩn mà nói, giọng mang theo chút sữa bột.

Không biết vì sao, Dung Vũ không tự giác mà liên tưởng đến chó con đang vẫy đua lấy lòng.

“Hơn nữa, mỗi buổi tối em đều nằm mơ, nằm mơ thấy chị……”

Nói đến chỗ này, Tịch Ương ở tận bên đại dương kia, ngượng ngùng mà gãi gãi cổ.

“Nằm mơ mơ thấy chị?” Dung Vũ có ý vị sâu xa lặp lại một lần nữa, chọn âm cuối câu lấy một chút vũ mị mê người.

“Là cái loại…… Chị ở dưới thân cậu, bị cậu thao kêu da^ʍ lãng không ngừng trong mộng sao?”

Tịch Ương không đoán được Dung Vũ nói chuyện lộ liễu trực tiếp như vậy, khuôn mặt đẹp trai bỗng chốc đỏ lên.

“Ách…… em, cái kia……” Cậu ấp úng hồi lâu, cái gì cũng không nói lên lời.

Mặt anh nóng bỏng, có chút xấu hổ.

Đối lập với dưới, ngược lại Dung Vũ rất tự tại, tiếng cười đặc biệt thanh thúy, giống như ngọc bể và vào nhau, như chuông gió vang nhỏ.

Bỗng nhiên nhớ tới đồ vật lực trước đưa cậu khi tốt nghiệp, sự tươi cười thêm vài phần giảo hoạt.

“Ương Ương, học tỷ đưa cho cậu một món đồ chơi, cậu mang theo không?”

Nghe vậy, đến cổ của Tịch Ương cũng đỏ theo.

Anh dường như nói lắp, gập ghềnh mà trả lời: “Mang, mang theo.”

Đồ chơi nhỏ trong miệng cô, kỳ thật là một cái cốc tự sướиɠ.

Bởi vì đó là món quà đầu tiên cô tặng cậu, cho nên anh đều coi như bảo bối mà mang theo.

Dùng lời nói của cô, nếu anh nhớ cô, hãy lấy ra, nhìn một cái, dùng dùng một chút…… Bằng không, nghẹn không tốt.

Dung Vũ kéo ngăn tủ đầu giường ra, bên trong có rất nhiều đồ vật.

Từ áo mưa, chất bôi chơi, máʏ яυиɠ, lưỡi liếʍ âʍ ɦộ, dươиɠ ѵậŧ gia, các sεメ toys.

Cô nhìn một lát, nhanh chóng chấn động nóng lòng lấy dươиɠ ѵậŧ giả ra.

“Có muốn thử xem, học tỷ cung cấp dịch vụ, đặc thù a?”

Cô nói ra bốn chữ ở “Dịch vụ đặc thù”, tăng thêm ngữ khí ở mỗi từ, đều hàm chứa câu nhân mị hoặc.

Dẫn tới hắn suy nghĩ bậy bạ.

Tịch Ương nhìn hạ mở ra ở khách sạn phòng trên mặt đất rương hành lý, từ giữa nhảy ra một cái ly tự sướиɠ.

Nàng vô cùng đơn giản một câu trêu chọc, thế nhưng chọc đến hắn dục hỏa công tâm, thân thể nóng lên.

“Tưởng.”

“Đem ly tự sướиɠ chuẩn bị tốt, ân? Học tỷ tưởng cùng ngươi, điện thoại tính giao.”

Nếu không phải hắn xuất ngoại nói, chỉ sợ nàng hiện tại liền tưởng đem hắn ước ra tới, hai người cùng đi khai phòng.

Cô còn muốn khai bao tiểu xử nam Tịch Ương thanh thuần đó

“Chuẩn bị tốt.” Cậu đáp.

Lần đầu tiên làm loại chuyện này, cậu lo sợ bất an ngồi trên ghế sô pha mềm xốp, chân tay có chút luống cuống.

“Ừ, bây giờ, cậu cởϊ qυầи ra, để học tỷ nhìn tiểu Ương Ương, trông như thế nào, được không?”

Cô nhẹ giọng dụ dỗ, giống như là đang nói chuyện với các bạn nhỏ ở nhà trẻ vậy.

Mặt Tịch Ương đỏ rực, nhìn xung quanh, phát hiện mình đã đóng chặt cửa phòng khách sạn, khoá cửa sổ, rèm kéo kín kẽ không có một kẽ hở, lúc này mới chịu ngượng ngùng xoắn xít cởϊ qυầи ngủ và qυầи ɭóŧ ra.

“Cởi.”

Dung Vũ cong môi cười, cảm thấy anh thật đúng là vừa ngoan vừa đáng yêu.

Dụ dỗ, so với tên Cảnh Không kia, đơn giản hơn nhiều.

“Tiểu Ương Ương cương cứng chưa Chưa cương cứng, học tỷ dùng tay giúp sờ sờ cậu, không đủ cứng, chen không lọt vào âʍ ɦộ của học tỷ đâu ~”

Tịch Ương bị lời nói của cô, làm sửng sốt.

Ngày thường thoạt nhìn Dung Vũ xinh đẹp quyến rũ, lại không mất phần lạnh lùng xa các, giống như một nữ thần cao cao tại thượng, không dính vào khói lửa phàm tục.

Cô đối tượng ghen tị, hâm mộ của toàn bộ nữ sinh trong trường, càng là tình nhân trong mộng của các nam sinh.

Cậu vẫn luôn cho rằng, cô ở trên giường tương đối hàm súc nội liễm, thậm chí là không cho phép khinh nhờn bôi nhọ.

Không lường trước đến, những từ ngữ da^ʍ lãng sẽ phun ra từ miệng cô, làm cho mạch máu của anh sục sôi, dươиɠ ѵậŧ dưới háng đang gục xuống, dần dần cương cứng.