Chương 25: Chỉ muốn chim lớn mạnh mẽ làm

Trong lòng cảm thấy lòng tự trách càng dâng lên, mặt mày Cảnh Không buông xuống, đáy mắt tràn đầy sự thất vọng với chính mình.

Dung Vũ nhìn cảm xúc chuyển biến của anh ở trong mắt, tươi cười bỗng nhiên trở nên có chút cứng đờ, còn lộ ra một chút châm chọc.

Nhưng, với kỹ thuật chớp mắt cái, sự cười nhạo không dễ phát hiện, còn biến thành nụ cười ôn nhu ngoan ngoãn.

Cô tìm cái bao nilon trong xe, triển khai, “Cầm khăn giấy ném vào đây đi.”

“Ừ.” Ạn lên tiếng, cầm khăn giấy đỏ trên tay ném vào

Dung Vũ cần bao nilon đánh buộc vào, muốn xuống xe vứt đi.

Cảnh Không đang trong lúc trầm tư rối rắm, Dung Vũ cũng không nhiễu anh

Hai người cùng lâm vào im lặng.

Trong xe tràn đầy mùi tanh nồng da^ʍ mĩ.

Dung Vũ mở cửa sổ xe xa, muốn thông khí, cũng không màng tới những hạt mưa nho nhỏ bay lả tả vào

Sân tập xe to như vậy, lúc này chỉ còn bọn họ mỗi chiếc xe bọn họ sáng đèn.

Trống vắng, yên tĩnh, tiếng mưa rơi đều không thể nghe thấy.

Đèn xung quanh tắt, chỉ có ở nơi đường cái xa xa, có đèn đường màu cam sáng lên.

Nhưng ánh đèn kia không chiếu ến nơi này.

Cô nhìn ngoài cửa sổ xe kia một mảnh làm người ga cảm giác sâu sắc áp lực đen nhánh, trong lòng khó hiểu cảm thấy vắng vẻ.

Hạt mưa không chút lưu tình mà dừng ở trên gò má cô, ướt dầm dề, lại lạnh như băng, tiêu tán thời tiết nóng bức, cũng làm lạnh sự khô nóng trong lòng cô.

“Tôi phải đi về.” Cô nói, móc điện thoại ra, muốn gọi người tới đón cô.

Cảnh Không nhìn cô click mở màn hình điện thoại, gửi tin nhắn, một câu “Tôi đưa cô về” ở bên miệng, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn là nuốt trở về trong bụng.

Anh là một người đàn ông đã kết hôn, cùng cô xe chấn đã là chuyện cực kỳ khác người.

Nếu là lại đưa cô về nhà, bị người ta nhìn thấy……

Một buổi tối, trai đơn gái chiếc, truyền ra thật sự không dễ nghe.

Ạn vẫn luôn cho rằng mình là một người đàn ông dám làm dám chịu.

Bây giờ, anh lại thật đáng buồn phát hiện mình chỉ là một người sợ đầu sợ đuôi, nhát gan lại sợ phiền phức, nhu nhược.

Lúc Dung Vũ về Dung gia, mưa đã tạnh.

Mưa mùa hạ ở thành phố A, từ trước đến nay tới đột nhiên, đi cũng nhanh.

Ba ngày đi, cô vẫn luôn không hẹn Cảnh Không đi tập, coi như là cho anh giảm bớt một cái, để thông khí đi.

So với anh tâm loạn như ma, cô rốt cuộc là cái suất tính xúc động lại bất chấp hậu quả, có thể làm chuyện hai người yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, nghĩ đến một điều đơn giản ——

Cô chỉ muốn cùng một người nhìn thuận có chim lớn làm trên giường, vì thế, cô không từ thủ đoạn, làm được.

Bây giờ có lẽ Cảnh Không đang hối hận, tự trách, chột dạ, không mặt mũi nào đối mặt với người vợ kết tóc của anh, vì anh mà ôn như.

Nhưng cô đâu cần để ý, cô vẫn như cũ tiêu sái dễ chịu một công chúa nhỏ của Dung gia vô ưu vô lự tiểu.

Cô không hối hận cùng Cảnh Không phát sinh quan hệ, đối với người bạn thân Trần Dạng Dạng ở cao trung này, cũng không có chịu tội cảm gì.

Với cô mà nói, đây chỉ là một hồi nông cạn, thân thể vui thích mà thôi, sung sướиɠ qua đi, mọi người đều trở về sinh hoạt bình thường của mình.

Đây làm gì có cái gì rối rắm, phiền não đâu?

Cô không hiểu.

Cũng muốn hiểu nhiều..

Chịu tổn thương một lần, cô liền học kết kén, bao bọc lại chính mình, để tránh lại nói người bên ngoài làm tổn thương.

Sống vô tâm không phổi, thật sự sẽ nhẹ nhàng rất nhiều.

Cô nghĩ như vậy, hừ hát khúc nhi, tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi ra phòng tắm, mang theo hơi nước lập lờ ra.

Điện thoại để trên đầu giường chuông vẫn luôn vang không ngừng, cô không vội vã nghe, ngược lại là chậm rì rì mà dùng máy sấy làm khô tóc.

Chờ làm đầu tóc xong, cô mới cầm điện thoại lên nhìn màn hình —— Hoá ra là Tịch Ương người thừa dịp nghỉ hè xuất ngoại du ngoạn gọi tới.

——————

PS: Mang theo nữ chủ tao lãng tiện tra, xú không biết xấu hổ mà cầu châu châu nha _(:_” ∠)_