Chương 9: Chung sống·Hoà giải (2)

Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác vẫn không lên tiếng, có chút nóng nảy

"Nhất Bác, nếu như anh chán ghét tôi, tôi sẽ đi, phí bồi thường vi phạm hợp đồng tôi cũng sẽ trả hết! Nếu như anh thật sự không muốn gặp lại tôi, thực sự không muốn tôi... tôi sẽ rút ra khỏi giới giải trí, đảm bảo sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa!"

"Ngu ngốc"

Vương Nhất Bác vừa lên tiếng đã dọa Tiêu Chiến nhảy một cái

"Đã phạm sai lầm mà cậu còn muốn chạy? Giấc mộng của chính mình cũng có thể nói từ bỏ là từ bỏ? Cậu bây giờ sự nghiệp đang lên cao, vất vả lắm mới giúp cậu giải quyết tin đồn cậu bây giờ nói cho tôi biết cậu muốn rút lui?!"

Nhìn Tiêu Chiến ngốc nghếch đứng trước mặt, Vương Nhất Bác có một loại cảm giác cha mẹ đang giáo dục con cái, thở dài

"Tiêu Chiến, đây chính là lúc để thực hiện giấc mơ của mình, không thể lùi bước, biết chưa"

Tiêu Chiến cuối cùng cũng ngẩng đầu lên

Vương Nhất Bác nhìn ánh mắt cậu hồng hồng giống con thỏ, thật sự sợ cậu chớp mắt một cái nước mắt sẽ rơi xuống

Này không phải giống như đứa trẻ sáu tuổi, người này rõ ràng chỉ có sáu tuổi, không! Nhiều nhất ba tuổi!

"Tôi... cũng không phải chán ghét cậu"

Trong đôi mắt bỗng có một tia sáng loé lên

"Nhưng những ngày qua cậu đối xử với tôi như thế, chung quy vẫn phải bù đắp một chút"

Nói xong liền kéo Tiêu Chiến xuống lầu, lên xe của mình.

Tiêu Chiến ngẩn người

'Làm sao bù đắp, không phải là muốn xxoo đi, không được không được, mình còn chưa làm tốt công tác chuẩn bị, nhưng làm sao để bù đắp đây'

Vương Nhất Bác nhìn khuôn mặt người bên cạnh lúc đỏ lúc trắng, đã biết trong đầu Tiêu Chiến khẳng định lại nghĩ lung ta lung tung rồi

"Giúp việc nhà tôi xin nghỉ, cậu làm giúp việc cho tôi, một tháng, nhiệm vụ là làm việc nhà"

"Được"

Tiêu Chiến nghe thấy Vương Nhất Bác nói, biết tự mình nghĩ không đúng đắn rồi, thỏa mãn đáp ứng

Đây chính là tha thứ cho mình đi, nghĩ đi nghĩ lại, cả người đều vui vẻ, cười như một mặt trời nhỏ

Ánh mắt Vương Nhất Bác lén lút liếc về phía Tiêu Chiến. Thở dài. Đã lâu cũng không nhìn thấy Tiêu Chiến nở nụ cười vui vẻ như vậy, lập tức lại thở dài, chính mình tự nghĩ thầm

Hắn một điểm cũng không phát hiện, sau khi gặp được Tiêu Chiến, băng sơn vạn năm đã tan chảy sau một tiếng thở dài rồi