Lần này Tiêu Chiến chủ động gọi cho Phó Mộng Khê
"Tiêu Chiến?"
Đối phương hiển nhiên có chút giật mình
"Là nghĩ kỹ buổi họp báo nên nói cái gì rồi sao"
"Người nên nghĩ kỹ nói như thế nào là cô mới đúng!"
Sự tức giận giữa câu nói dường như muốn tràn ra khỏi màn hình
"Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng cô sẽ trở nên như thế này! Cô thật nghĩ chuyện mình bảo trợ lý đi chặn xe Vương Nhất Bác không ai biết sao!"
"Tiêu Chiến anh đang nói gì thế, em không biết gì, em không biết gì cả!"
Giọng nói run rẩy đầu bên kia điện thoại đã bán đứng cô
"Trong buổi họp báo làm sáng tỏ tin đồn, xóa video, bằng không có chuyện gì xảy ra tôi nghĩ cô sẽ rõ hơn tôi đấy"
Giọng nói của Tiêu Chiến thậm chí không còn sự khách sáo trước kia, hiển thị rõ sự lạnh lùng
"Tiêu Chiến anh đang ở đâu, em đi tìm anh, có chuyện gì chúng ta nói trước mặt nhau có được hay không"
Giọng nghẹn ngào của cô gái khiến người tan thương cảm, nhưng không thể lay động được tâm Tiêu Chiến
"Tôi và cô không còn gì để nói"
Phó Mộng Khê vẫn còn nghẹn ngào, nhưng trong điện thoại chỉ còn âm thanh bận
Trong lòng Tiêu Chiến cũng rất khó chịu, số phận thật thần kỳ, đã từng là người yêu chia sẻ vui buồn với nhau, mà lại trở thành thủ phạm làm tổn thương người cậu yêu bây giờ, cậu cũng biết cô làm như vậy là muốn xoay chuyển mình, cô làm gì với mình cũng không sao, nhưng đã động đến Vương Nhất Bác, thì cậu không thể nhịn được nữa rồi
Tính cách Tiêu Chiến rất tốt, nhưng Vương Nhất Bác là ranh giới cuối cùng
Liên tiếp qua ba nơi trời đã sắp sáng rồi, Tiêu Chiến chưa bao giờ muốn ôm chặt lấy Vương Nhất Bác giống như giờ phút này, cho nên không ở lại lâu, mua ngay vé trong đêm bay về thành phố M
Tiêu Chiến ngại xe buýt chạy quá chậm, muốn bắt xe để về, có thể là do giao thừa, hoặc cũng có thể là đã quá muộn rồi, đứng đúng 20 phút trong gió lạnh mới bắt được xe
"Chàng trai đi đâu?"
"Đến công ty truyền hình giải trí Bác Nghị"
"Muộn như vậy rồi còn muốn đi làm à"
Bác tài cảm thán một câu, Tiêu Chiến cười cười không nói chuyện
Đột nhiên nhớ mình còn chưa thay quần áo, cũng chưa tẩy trang, một bộ dáng mệt mỏi thế này, Cẩu Tể Tể nhìn thấy sẽ đau lòng mất
Lại bảo bác tài quay xe về nhà trọ
Xuống xe, thấy đèn nhà mình vẫn sáng, chẳng lẽ lúc mình đi quên chưa tắt
Tiêu Chiến mở cửa với thái độ hoài nghi trí nhớ của mình, liếc mắt liền thấy Cẩu Tể Tể vùi trên ghế sofa đang ngủ, trong tay còn cầm điện thoại chưa tắt màn hình
Tiêu Chiến nhẹ nhàng đi qua, cẩn thận rút điện thoại ra, trên màn hình là ảnh của mình, ấn trở về mới biết được hắn đang xem ảnh của mình
Tiêu Chiến từ bên ngoài trở về, hơi thở lạnh vẫn còn chưa tan hết, lúc rút điện thoại ra ngón tay không chú ý đυ.ng phải tay hắn, cái lạnh cóng đánh thức Nhất Bác
Vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tiêu Chiến đang nhìn điện thoại mình mà cười cười, hình ảnh cũng quá không chân thực, hắn lại dụi dụi mắt, thử gọi một tiếng
"Chiến ca?"
"Ừm? Tôi làm em tỉnh rồi à?"
Lúc này Tiêu Chiến mới phát hiện người bên cạnh đã tỉnh
"Không, không có, không phải anh đi liên hoan đêm à, làm sao trong đêm đã về rồi?"
"Nhớ em, không có em ở bên cạnh không ngủ được"
Tiêu Chiến nói xong ôm lấy Vương Nhất Bác, nhưng đột nhiên buông lỏng ra, nhìn hai mắt hắn mông lung, cười nói
"Mới từ bên ngoài trở về, trên người tôi vẫn lạnh, vẫn là không nên ôm em"
Lần này Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến thật chặt
"Em không sợ lạnh"
Hai người cứ ôm nhau như vậy trên sofa, đến lúc Tiêu Chiến cảm thấy eo của mình sắp gãy rồi, mới kéo cánh tay hắn đang ôm mình ra, nói nhẹ
"Tôi đi tắm trước"
"Được, vậy em đi chuẩn bị nước ấm cho anh"
Tốc độ Tiêu Chiến rất nhanh, có thể là vội vã muốn nhìn thấy người nào đó, ngay cả hiệu suất tắm rửa đều tăng vọt
"Sao anh lại tắm nhanh như vậy?"
Vương Nhất Bác trông thấy Tiêu Chiến từ phòng tắm đi ra, cốc nước mình chuẩn bị còn chưa có kịp lạnh nữa kìa
"Buồn ngủ rồi~"
Vốn là Tiêu Chiến cao hơn Nhất Bác một chút, bây giờ cả người lại đổ về phía hắn, Vương Nhất Bác có chút đứng không vững
Khí nóng từ từ cùng với người, chân thật nhào vào trong ngực hắn, Vương Nhất Bác cảm thấy rằng quyết định đúng đắn nhất của hắn hôm nay là về nhà ngủ!
Hắn lấy khăn mặt, lau lau tóc Tiêu Chiến hai lần rồi đóng khăn lên đầu vật trang sức cỡ lớn này
"Anh đi sấy đi, em lấy nước cho anh"
"Không muốn ~ Chúng ta cùng đi"
Tiêu Chiến không nhúc nhích, cứ như vậy treo ở trên người hắn, hai người đi vào phòng khách, Vương Nhất Bác có chút muốn cười, bình thường đều là mình làm nũng ăn vạ, hôm nay Chiến ca thật đúng là khác thường
Hắn lấy cốc nước nhét vào trong tay Tiêu Chiến
"Chiến ca, về sau không cho phép anh làm nũng trước ống kính, chỉ có thể làm nũng với một mình em"
"Được!"