Chương 82

Hai người nằm trên giường, lúc này Vương Nhất Bác sắp bị cơn buồn ngủ bao phủ lại càng muốn cùng Tiêu Chiến nói chuyện, đã rất lâu không có thời gian dính với nhau thoải mái như vậy

"Chiến ca anh ngủ chưa?"

"Chưa ngủ"

"Hợp đồng sắp hết hạn rồi, anh có muốn gia hạn hợp đồng không? Thời gian tổ chức concert của anh còn chưa được định nữa"

Tiêu Chiến gõ gõ cái mũi của hắn

"Làm sao mà ông chủ lớn như em lại như người đại diện thế này"

"Sợ anh chạy"

"Tôi có thể chạy đi đâu hả, nếu có chạy thì cũng chạy vào trong lòng em"

Tiêu Chiến ôm chặt Cẩu Tể Tể

"Concert định vào 14/2 đi, hôm đó là lễ tình nhân, việc hợp đồng cũng chờ đến hôm đó rồi nói tiếp"

Tiêu Chiến nghĩ nghĩ vào hôm lễ tình nhân, đem mình ký vĩnh viễn cho Vương Nhất Bác

"Lễ tình nhân lại không trải qua cùng em, anh còn muốn đi công việc hả"

Người trong ngực cực kì bất mãn, trước kia làm sao không có phát hiện Tiêu Chiến là kiểu người đàn ông của sự nghiệp, sớm biết như vậy sẽ không sắp xếp cho anh nhiều hoạt động thế

"Cùng em trải qua, concert tổ chức ở thành phố M, xong việc anh sẽ về"

Hai người dính lấy nhau một lát đã không chịu nổi, nhất là Tiêu Chiến, trải qua một ngày này, đã khiến cậu mệt mỏi mười phần, cũng chỉ có cách kéo người kia ôm vào trong lòng mới an tâm

Chờ lúc Vương Nhất Bác mở mắt lần nữa, nhiệt độ nửa bên giường kia đã lạnh rồi, nhưng có một tờ ghi chú màu vàng nhỏ nhỏ dính trên gối

'Cẩu Tể Tể, trong bình giữ nhiệt có cà phê đã xay và sandwich tình yêu của Chiến ca, nhớ kỹ phải ăn sáng xong mới được đi làm~ Chiến ca yêu em'

Vương Nhất Bác cẩn thận đặt tờ ghi chú này trong túi của mình, đồ Chiến ca đưa đều muốn cất giữ thật tốt

Tiêu Chiến bên này, từ lần gọi điện kia, điện thoại bây giờ đều bị Phó Mộng Khê gọi muốn phát nổ, thực sự phiền không chịu được, trực tiếp kéo đen số cô

Sau đêm giao thừa, hoạt động quan trọng nhất là buổi họp báo bộ phim mới, địa điểm được đặt ở thành phố A, vừa nghĩ tới không có Cẩu Tể Tể bên cạnh, Tiêu Chiến đã không vui rồi, lại phải cùng lên sân khấu với cô gái kia, bị ép kinh doanh thật sự khiến cậu không còn hứng thú, nhưng lại không thể không đi

Tiêu Chiến ngồi chuyến muộn nhất bay tới thành phố A, để được ăn tối cùng Cẩu Tể Tể, thuận tiện sắp xếp nguyên liệu nấu ăn với hoa quả cho 3 ngày, tủ lạnh với phòng chứa đồ cũng bị chất thành đống, Vương Nhất Bác nhìn những vật này, có chút rầu

"Chiến ca, anh mua nhiều như vậy em cũng ăn không nổi đâu, chẳng phải sẽ để hỏng mất à"

"Không sao, nhất định có thể ăn hết, tôi đều chia thành mỗi ngày cho em, em xem..."

Tiêu Chiến vừa bận rộn vừa lấy từng gói nguyên liệu nấu ăn bỏ vào tủ lạnh

"Khi tôi trở về sẽ kiểm tra, nếu tôi phát hiện em bỏ bữa nào, hừ~"

Một cái ánh mắt cảnh cáo nhìn về phía Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến biết hắn bận rộn sẽ không ăn cơm, mình cũng không có ở đây, tự nhiên muốn chuẩn bị nhiều hơn

"Được rồi Chiến ca, em biết rồi, mau đi thôi không lại lỡ chuyến bay, mau đi mau đi, em lái xe đưa anh đi"

Trời đã muộn rồi, Tiêu Chiến nghĩ đến lần Vương Nhất Bác tai nạn kia, đưa mình đến hắn lại về một mình, rất không yên tâm

"Em bảo Trần Dịch lái xe đi, muộn như vậy rồi tôi không muốn để em đưa tôi đến lại về một mình"

"Bây giờ còn không biết hắn đang ở đâu, lại nói hắn chạy tới cũng mất thời gian, một mình em là được rồi"

"Không được!"

Thái độ Tiêu Chiến rất cứng rắn, cậu thật sự rất sợ, sợ Vương Nhất Bác lại bởi vì mình mà bị thương lần nữa

"Vậy tôi bắt xe đi sân bay"

Không lay chuyển được anh, Vương Nhất Bác đành phải gọi trợ lý vạn năng Trần Dịch này tới

"Muộn như vậy gọi tôi đến chính là vì tống cơ?" (tiễn lên máy bay)

Trần Dịch oán trách

"Hai ngươi nhìn xem bây giờ đã mấy giờ rồi, Vương Nhất Bác mỗi ngày anh ở công ty nô dịch tôi, tan làm rồi còn không buông tha tôi à!"

Vương Nhất Bác đạp tới một cước

"Đừng nói nhảm, còn nửa giờ nữa Tiêu Chiến phải bay rồi, cậu nhanh lên"

"Ông chủ Vương có phải sẽ cho tôi một chút phí lao động hay không ấy nhỉ"

"Không cho"

Vương Nhất Bác còn chưa lên tiếng Tiêu Chiến đã mở miệng

"Tình bạn ra khỏi xe, đề cập đến tiền làm tổn thương cảm tình"

"? ? ? Tiêu Chiến làm sao cậu lại keo kiệt hơn Vương Nhất Bác vậy"

"Anh sống một mình nên mới không biết công việc quản gia rất vất vả"

"Tiêu Chiến cậu nói chuyện lương tâm không cắn rứt à! Hai người các ngươi gọi tôi tớ là để khoe ân ái phải không!"

"Cũng có một phần nguyên nhân là như vậy"

Tiêu Chiến cười nói

"Còn có chuyện này, tôi chuẩn bị rau và hoa quả cho mỗi ngày trong tủ lạnh, anh giúp tôi giám sát Vương Nhất Bác ăn hết, à không đúng, không cho anh giúp hắn ăn"

"Cậu gọi riêng tôi chỉ để nhìn hắn ăn? Tiêu Chiến cậu thay đổi rồi, cậu bị mờ mắt rồi, là Vương Nhất Bác tẩy não cậu rồi, làm sao giống như hắn bắt nạt tôi huhu"

"Tôi bị tình yêu làm mờ đôi mắt, chúc anh sớm ngày được mờ mắt"

"Xe này tôi không lái được nữa! Hai người quá bắt nạt người rồi!"



Hai người ngồi ở ghế sau nhìn Trần Dịch gào thét trên ghế lái, cười gập cả người xuống, khoảng thời gian thoải mái vui vẻ này thật sự rất tốt