Về đến nhà, Vương Nhất Bác đỡ Tiêu Chiến, để cậu tựa trên ghế sofa, nhìn cái người nửa tỉnh nửa say này, đây là nam minh tinh không thể uống rượu đầu tiên mà hắn từng thấy, cũng không biết nhiều năm như vậy sống trong cái giới giải trí như nào nữa, vốn là muốn hỏi ngay cái gì, nhìn trạng thái của Tiêu Chiến, thì thầm một câu "Tôi vẫn là nấu cho cậu bát canh giải rượu đi"
Vừa dứt lời, Vương Nhất Bác đột nhiên cảm thấy câu nói này cùng cảnh tượng trong ký ức trùng hợp, đây chính là lần đầu tiên mình rõ ràng chính xác bắt được một phần mẩu ký ức, trong đầu lóe lên cảnh tượng gần như giống nhau với lời nói, còn có người kia - Tiêu Chiến
Hắn không biết đoạn ký ức này của mình là vào thời điểm nào, nhưng khi đó dĩ nhiên cũng là Tiêu Chiến uống nhiều rồi chính mình đi nấu canh giải rượu, cái này cũng là lần đầu tiên chứng minh được rằng Tiêu Chiến người này từng ở bên trong trí nhớ của mình rất nhiều, trong cuộc sống từng xuất hiện
Vương Nhất Bác không biết tại sao, dĩ nhiên đối với trong ký ức chính mình nghĩ đến là Tiêu Chiến có một ít vui ngầm
Tiêu Chiến cũng giống như nghe được câu nói quen thuộc, ngồi dậy và ôm chầm lấy Vương Nhất Bác, nhỏ giọng gọi một câu "Nhất Bác", giống như sợ người trước mắt biến mất, ôm thật chặc.
Đây là lần thứ hai Vương Nhất Bác nghe Tiêu Chiến gọi mình 'Nhất Bác', lần đầu tiên là ở trong bệnh viện, sau khi tỉnh lại Tiêu Chiến ôm lấy mình, gọi một tiếng 'Nhất Bác', có thể kể từ khi biết mình mất trí nhớ liền không còn thân thiết như vậy kêu lên tên của mình, vì lẽ đó đây là lần thứ hai nghe được
"Nhất Bác, có phải là anh trở về"
Tiêu Chiến cẩn thận từng li từng tí một hỏi
"Có phải là anh biết tôi uống quá nhiều rồi sẽ khó chịu, cam lòng trở về nấu canh giải rượu cho tôi rồi"
Vương Nhất Bác đứng tại chỗ không nhúc nhích, cũng không biết lời này nên làm sao tiếp, tuy rằng bị ôm rất chặt, nhưng cũng có điểm hưởng thụ cái ôm của Tiêu Chiến
"Nhất Bác,anh trở về cũng không cần đi nữa có được hay không, đừng lại muốn quên tôi có được hay không, tôi thật sự rất khổ sở, mấy ngày nay tôi thật sự rất khổ sở"
Thanh âm của Tiêu Chiến mềm mại có một tia ý tứ làm nũng, lại từ từ nhiễm phải giọng nghẹn ngào
"Anh cũng không biết những ngày qua tôi làm sao mà trải qua được, cái tiểu tử thúi Vương Nhất Bác kia mỗi ngày ức hϊếp tôi, ngày đó hắn còn tính toán bắt nạt tôi, anh nói nếu như là anh, anh làm sao sẽ chịu cho, vì lẽ đó nhất định không phải là anh có đúng hay không? Có điều cũng chẳng sao, anh trở về là tốt rồi"
Vương Nhất Bác quay người lại, vừa vặn nhìn thấy Tiêu Chiến lộ ra một nụ cười ngọt ngào, không thể không nói, uống rượu say cậu so với những ngày thường càng mê người rồi..
Vừa nghe Tiêu Chiến rõ ràng chính là đem hắn 'Nhất Bác' mất trí nhớ với chính mình trước đây chia làm hai người, dựa vào cái gì đối với "Nhất Bác" chính là một nụ cười, đối với mình hiện tại chính là 'tiểu tử thúi' xưng hô như thế
Vương Nhất Bác đột nhiên ăn giấm từ bản thân mình, bướng bỉnh đối Tiêu Chiến nói câu
"Tôi là Vương Nhất Bác!"
Tiêu Chiến bị câu nói tự giới thiệu mình của hắn có chút không rõ vì sao, ngây ngốc nói
"Tôi biết mà, tôi biết là anh trở về"
Nói xong lại là một nụ cười ngọt ngào, sau đó Tiêu Chiến đứng dậy, cho Vương Nhất Bác một cái ôm ấp to lớn
"Đáp ứng tôi sẽ không đi nữa! Nếu như anh đi rồi mỗi ngày tôi sẽ uống nhiều như vậy, cho anh đau lòng chết!"
Vương Nhất Bác hướng Tiêu Chiến say khướt, từng chữ từng câu nói
"Tiêu Chiến, đừng lừa gạt mình, cậu biết, tôi không khôi phục ký ức, vẫn là Vương Nhất Bác mất trí nhớ kia"