Sau một lúc, tâm tư của Tiêu Chiến bị tiếng chuông của điện thoại kéo trở về, cầm điện thoại lên xem, hóa ra là đồng hồ báo thức, từ khi bắt đầu chăm sóc Vương Nhất Bác hôn mê, Tiêu Chiến liền đem một ngày ba bữa đều đặt đồng hồ báo thức, nhắc chính mình đúng giờ cho hắn ăn cơm, lúc này chính là đến bữa tối
Dù có như thế nào thì cơm vẫn phải ăn, Vương Nhất Bác mới vừa xuất viện, cơ thể vẫn cần được điều dưỡng thật tốt, huống hồ ngày hôm nay vẫn chưa ăn uống tử tế, còn tiếp tục như vậy cơ thể cũng không chịu được nữa
Mở cửa, Vương Nhất Bác ngồi trên sofa chơi game, còn cái người báo cáo công việc lớn nhỏ công ty gần đây Trần Dịch cũng không thấy đâu, Tiêu Chiến nhìn một chút, muốn hỏi một câu Trần Dịch đi đâu, nhưng cuối cùng không hề nói gì, yên lặng đi tới nhà bếp
Trong tủ lạnh vốn là không có nguyên liệu nấu ăn gì, thời gian dài như vậy trôi qua, bên trong hầu như rau dưa cũng không thể ăn được nữa, xem ra là phải đi siêu thị rồi
Tiêu Chiến mới vừa đem tạp dề tháo xuống, đã nhìn thấy Trần Dịch tay xách túi lớn túi nhỏ trở về, bên trong cái gì cũng có, rau dưa hoa quả các loại thịt, đầy đủ mọi thứ
"Thì ra là anh đi ra ngoài mua thức ăn, tôi mới vừa muốn hỏi anh làm sao không thấy đâu"
"Tôi thấy tình hình hai người ngày hôm nay, phỏng chừng hai người cũng không có tâm tình đi mua sắm, tôi đây đại trợ lý không thể làm gì khác hơn là tự thân đi mua"
"Trần Dịch, cảm ơn anh"
"Làm gì tự nhiên cảm ơn tôi, đừng nói vậy, tôi còn tưởng rằng cậu sẽ khổ sở ngay cả cơm cũng không muốn ăn nữa đó, không nghĩ tới còn có tâm trạng nấu cơm"
Tiêu Chiến gượng cười
"Thực ra vẫn còn tốt, lúc này mới là ngày thứ nhất tôi nói không muốn ăn cơm, đợi Vương Nhất Bác nhớ đến tôi, tôi đã chết đói rồi, lại nói..."
Tiêu Chiến liếc mắt nhìn phòng khách
"Hắn mới xuất viện, cần điều dưỡng thật tốt, tôi không ăn cơm cũng không sao, hắn cũng không thể không ăn mà"
Nói qua, lại lần nữa buộc tạp dề lên
"Được rồi, còn lại giao cho tôi đi, nấu cơm xong tôi gọi hai người"
Trần Dịch nhìn chằm chằm Tiêu Chiến một lúc, cảm giác như ngày hôm qua mình mới biết cậu, trước đây cảm thấy người này mặc dù đối với ai cũng cười cười nhưng nhiều hơn mấy phần phòng bị, Vương Nhất Bác đối xử với cậu tốt như vậy, cậu cũng không có đáp lại, thật sự là vô tình, bây giờ nhìn lại chính là mình hiểu lầm cậu
Thở dài, Trần Dịch nói
"Được, vậy cậu có chuyện gì thì gọi tôi"
"Chỉ nấu bữa cơm mà thôi, không thành vấn đề"
Tiêu Chiến tự tin nói
"Tôi nói không chỉ là nấu cơm, cậu... đừng từ bỏ"
Nói xong, Trần Dịch quay người rời khỏi căn bếp, Tiêu Chiến nhìn bóng lưng của hắn, cậu chưa từng nghĩ tới người đầu tiên cho mình sức mạnh sẽ là Trần Dịch, thì thầm 'cảm ơn anh'