Chương 32: Bệnh viện·Quên (1)

Thời gian một ngày một ngày cứ thế trôi qua, tháng ngày không có bởi vì lời cầu nguyện của ai mà dừng lại bước chân của nó, Tiêu Chiến mỗi ngày ngồi ở bên giường Vương Nhất Bác, đem câu chuyện tình của hai người từng cái từng cái một kể cho hắn nghe. Từ cái nhìn đầu tiên khi tiến vào công ty, từ hai người hiểu lầm đến kết giao, từng khung cảnh ở trong đầu Tiêu Chiến tái hiện lại, càng vui vẻ càng hạnh phúc giờ khắc này xuất hiện trong phòng bệnh, hồi tưởng lại như vậy lại có vẻ bị thương

"Nhất Bác, anh tỉnh lại nhanh lên có được hay không, tôi đã kể hết chuyện rồi, anh cứ ngủ như vậy tôi làm sao có thể tiếp tục nói chuyện với anh. Câu chuyện của chúng ta còn chưa có kết thúc, anh làm sao nhẫn tâm để tôi có một kết thúc như thế..."

Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống bị Tiêu Chiến nắm chặt trên tay, nhưng giống như là những giọt mưa đã chết, kích không nổi nửa điểm phản ứng

"Nhất Bác, gần đây tôi không có hoạt động gì, công ty dự định để tôi phát hành một đĩa đơn, sau đó có thể tôi còn có album nữa, anh nhanh lên tỉnh lại, tôi sẽ cho anh đặt tên cho album này..."

"Nhất Bác, hôm qua thử demo giáo viên nói âm của tôi còn có một chút vấn đề, anh trước đây không phải được học thanh nhạc sao, chúng ta giao ước anh tỉnh lại để dạy tôi nhé..."

"Nhất Bác! Nhất Bác! Đĩa đơn đầu tiên của tôi đã lên mạng rồi! Mấy ngày hôm nay luyện khàn cả giọng, anh cũng không đau lòng à, nếu không tôi hát cho anh nghe nhé, đây chính là bài hát đầu tiên của tôi, không cho phép anh chê giọng tôi vịt đực..."

"Nhất Bác, tôi muốn viết bài hát của riêng mình, viết bài hát dành cho anh, đến lúc tôi hát trực tiếp anh nhất định phải tới nghe có được hay không..."

Tình cảm của Tiêu Chiến đối với Vương Nhất Bác trong những ngày qua cũng hiện rõ trong mắt Trần Dịch, đối với Tiêu Chiến đã không còn quá khắc nghiệt, nhưng thời gian một tháng đều đã sắp hết, người nằm trên giường một điểm cũng không có dấu hiệu muốn tỉnh lại, chhủ tịch công ty hơn nửa tháng không xuất hiện, còn tiếp tục như vậy Trần Dịch cũng không chống đỡ nổi, muốn hắn như thế nào cho phải

---

Đêm đó, giống như thường ngày Tiêu Chiến nằm nhoài một bên giường bệnh ngủ thϊếp đi, mơ hồ cảm giác động tĩnh của cánh tay mình đang nắm chặt, vui vẻ tỉnh lại, nhìn chằm chằm người trước mắt nửa ngày, nhưng vẫn là không có động tĩnh, lẽ nào vừa rồi là mơ?

Tiêu Chiến vừa định nằm xuống tiếp tục giấc mộng đẹp của chính mình, thời khắc này cái tay rung động nhẹ thật là chân thực, đây không phải là mơ!

Tiêu Chiến vội vàng bấm chuông phòng bệnh

"Nhất Bác! Vương Nhất Bác anh đã tỉnh có đúng hay không! Vương Nhất Bác mở mắt ra nhìn tôi!"

Thật giống như nghe thấy được những lời Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác thật sự mở mắt ra, hai người còn chưa kịp nói cái gì, bác sĩ đã đẩy cửa đi vào, tiến hành kiểm tra cùng điều trị