Kịch bản bộ phim này, nam chính với nữ hai, Tiêu Chiến với Phó Mộng Khê quen biết đến yêu nhau rất là tương tự, đây cũng là điều khiến Tiêu Chiên mệt mỏi
Bộ phim lại như mặt gương phản chiếu như thế, đem từng hình ảnh của bản thân tái diễn, tưởng rằng như vậy những vết thương sẽ một lần nữa bị đào ra, nhưng thực sự không có. Nhờ vậy Tiêu Chiến mới hiểu được, cảm tình mình đối với Phó Mộng Khê là như thế nào, từ thời khắc từ bỏ tìm kiếm đã không còn khắc sâu nữa, trong lòng nhiều hơn là sự phẫn uất lúc ấy cô không tin vào mình chứ không phải là tình yêu
Nhưng Phó Mộng Khê lại không như vậy, cô tiếp nhận bộ phim này một phần nguyên nhân chính là muốn cùng Tiêu Chiến hòa hảo
Cô hối hận lúc trước đối với Tiêu Chiến ra đi không lời từ biệt
Kỳ thực cô cũng biết, nếu Tiêu Chiến đáp ứng cùng mình chia tay, không ảnh hưởng tới mình phát triển, sẽ chờ đợi mình, lúc đó nên tin tưởng anh, anh ấy chính là một người kiêu ngạo, lời nói ra chưa bao giờ đổi ý, hơn nữa Tiêu Chiến thật là toàn tâm toàn ý đối xử với mình vậy
Từ sau đó cô chưa bao giờ gặp được một người giống như anh, thêm vào bây giờ sự nghiệp Tiêu Chiến phát triển không ngừng, nếu như hai người tiếp tục ở bên nhau, vậy thì chính là đôi bên cùng có lợi
Trong quá trình quay phim, cô đều sẽ thêm vào một ít mờ ám, muốn đem những ký ức đặc biệt của bọn họ vào trong nhân vật, để có thể làm cho Tiêu Chiến lần thứ hai yêu mình
Càng như vậy, Tiêu Chiến lại càng khó chịu
Nhϊếp Hân nhìn ra quan hệ hai người không bình thường, lén lút tìm Tiêu Chiến tán gẫu mới biết được đầu đuôi câu chuyện, thỉnh thoảng trong lúc quay phim sẽ làm như tình cờ giúp Tiêu Chiến tách ra khỏi Phó Mộng Khê, miễn cho cô cả người dán vào Tiêu Chiến
Tất cả những điều này đều thành một ý tứ khác trong mắt Phó Mộng Khê, cô bắt đầu hoài nghi tại sao Tiêu Chiến bây giờ đối với cô xa cách như vậy, chẳng lẽ là đã yêu người khác? Và bây giờ, cô nhận định người này chính là Nhϊếp Hân
Trong một cảnh quay có đủ cả ba vai chính, Phó Mộng Khê lấy lý do tự phát huy sáng tạo trực tiếp cho Nhϊếp Hân một cái tát, đạo diễn bị động tác của cô hù doạ, bởi vì thực sự không giống quá như là đang diễn kịch, mà như là báo thù
Phó Mộng Khê một mực nói là mình nhập vai vào nhân vật quá sâu, tâm tình quá kích động nên ra tay có chút nặng, lại nước mắt ngắn nước mắt dài nói ân hận, mọi người cũng không tiện nói cái gì nữa
Tiêu Chiến đương nhiên nhìn thấu chuyện này, trong lòng đối với Nhϊếp Hân rất là hổ thẹn, người ta là đang giúp mình, nhưng chính mình lại đem đến phiền phức cho đối phương
Kết thúc một ngày đóng phim, cậu gọi Nhϊếp Hân muốn nói tiếng xin lỗi, không nghĩ tới Phó Mộng Khê cũng tới tìm Tiêu Chiến, Nhϊếp Hân rất thức thời đem chiến trường để lại cho hai người
Phó Mộng Khê thấy chỉ còn lại hai người bọn họ, xông lên phía trước, tay nắm lấy eo Tiêu Chiến, hôn lên môi của cậu. Tiêu Chiến còn chưa kịp đẩy cô ra, nghe thấy có người gọi mình
"Tiêu... Tiêu Chiến?"
Vương Nhất Bác cứng đờ người