Chương 20: Tỉnh rượu·Sống chung (2)

Hôm tiến vào tổ phim, Vương Nhất Bác trước trước sau sau chuẩn bị cho Tiêu Chiến rất nhiều đồ, Tiêu Chiến cảm thấy không quá cần thiết, hơn nữa mình cũng không con gái như vậy, liền nói khi nào cần cái gì sẽ nói cho hắn biết

Vương Nhất Bác chính là chờ câu nói này, bằng không lấy thân phận của hiện tại của hai người bạn tốt cũng không lên đến người yêu, càng không có lý do nào tốt hơn, cũng là miệng đầy đồng ý.

Tiêu Chiến đối với lần tiến vào tổ phim này trong lòng tràn đầy chống cự, không phải bởi vì cậu yếu ớt, cũng không phải vì luyến tiếc Vương Nhất Bác (miệng nói một đường tâm nghĩ một nẻo!!!), mà là nghĩ tới cùng Phó Mộng Khê gặp mặt, cùng nhau đóng phim một đoạn tháng ngày, cả người liền không dễ chịu

Rõ ràng trước đây muốn đi khắp thế giới tìm người, bây giờ có thể gặp nhau, chính mình một chút cũng không vui. Cậu chưa từng đem những chuyện này nói cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cũng không biết tại sao mình lại không muốn nói cho hắn biết

Sau hai tuần tiến tổ, Tiêu Chiến vẫn chưa thấy Phó Mộng Khê, nghe nói là bởi vì mấy vấn đề tranh chấp hợp đồng công ty, sẽ tiến vào tổ chậm một chút, vì thế giai đoạn đầu đều là Nhϊếp Hân cùng mình đóng phim

Không thể không nói, Nhϊếp Hân là diễn viên rất chuyên nghiệp. Từ lần tiệc tối kia quen biết giúp hơn, Tiêu Chiến được Nhϊếp Hân nhiệt tình giúp đỡ chặn rượu giúp mình như vậy là vì cảm thấy mình thú vị, không nghĩ tới là do mình nghĩ quá rồi, giúp hình đối với mình đơn giản chỉ là tán thưởng

Bởi vì hai người đóng phim tình cảm, vừa bắt đầu Tiêu Chiến suy nghĩ chủ quan nên vẫn chưa thể nhập vai vào nhân vật, sau đó nghe đoàn phim nói Nhϊếp Hân là người đồng tính, không nghĩ tới chính cô cũng thừa nhận. Trước vốn là muốn công khai, bởi vì nhận bộ phim mới, không muốn ảnh hưởng đến tuyên truyền nên coi như thôi. Bây giờ giữa hai người có sự ăn ý càng ngày càng tốt, hiểu lầm được giải quyết ngược lại càng trở thành bạn tốt

Khi mọi thứ đã diễn ra theo đúng thứ tự, vị diễn viên cuối cùng cũng vào vị trí rồi. Vào cảnh Tiêu Chiến cùng Nhϊếp Hân hôn môi, Phó Mộng Khê đi vào

Cô sở dĩ nhận bộ phim này vì có hai nữ chính, một là vì muốn về nước phát triển đặt nền tảng, hai là vì Tiêu Chiến

Thời gian Tiêu Chiến tiến vào làng giải trí cũng không ngắn, tiếng tăm cũng càng ngày càng cao, cô ở nước ngoài cũng nghe tới, cô lại rất muốn rất muốn nhìn thấy Tiêu Chiến, nhưng dù sao ban đầu cũng chính là mình quyết tâm, nếu như trực tiếp cùng Tiêu Chiến liên lạc, vì cô đối với cậu hiểu rõ, nhất định sẽ bị từ chối.

Vừa vặn nghe nói Tiêu Chiến nhận một bộ phim mới, một nữ chính trong đó chưa tìm được, thực sự là ông trời cho cơ hội, vừa có thể một lần nữa cùng Tiêu Chiến tiếp xúc khoảng cách gần, anh ấy sẽ không có cách nào để từ chối.

Một khắc đó nhìn thấy cảnh hôn môi, móng tay Phó Mộng Khê đều bấm vào trong thịt, tuy rằng đã qua lâu rồi, nhưng cô vẫn cho rằng Tiêu Chiến luôn là chính mình, và sẽ không rời xa cô. Vì lẽ đó cho dù là đóng phim, cũng làm cho cô cảm thấy không thoải mái

Nhưng tất cả điều này đều là cô tự tưởng tượng

Công việc ngày hôm nay kết thúc rất sớm, tất cả mọi người đều trở về phòng nghỉ ngơi. Tiêu Chiến mới vừa tắm rửa đi ra vậy liền nghe thấy có người gõ cửa, bình thường vào lúc này đều là Tiểu Thần đến cùng mình thảo luận các vấn đề về kịch bản, tuy rằng hắn diễn không phải vai chính nhưng lại là một cậu bé rất có ý chí vươn lên, Tiêu Chiến không đành lòng từ chối, nhưng cũng không giao lưu nhiều

Cậu vạn vạn không nghĩ tối, mở cửa thấy là Phó Mộng Khê

"Mộng... Phó tiểu thư, muộn như vậy rồi còn có chuyện gì không?"

"Tiêu Chiến, chúng ta có thể đi vào rồi nói không? Em muốn cùng anh tán gẫu"

"Chúng ta không có gì hay để tán gẫu"

Tiêu Chiến nháy mắt liên muốn đóng cửa lại, Phó Mộng Khê lấy tay bắt được cánh cửa, chỉ một chút nữa là có thể kẹp tay mình. Tiêu Chiến vội vàng giữ lấy cái cửa

"Cô muốn làm gì!"

Phó Mộng Khê đem cánh cửa đấy ra, đi vào trong phòng

"Xin lỗi, nhiều năm như vậy em không phải cố ý muốn cùng anh chặt đứt liên hệ"

"Đừng tìm tôi nói xin lỗi. Cô không có lỗi gì với tôi, cô lúc trước đã lựa chọn sự nghiệp thì hãy đem tâm tư đặt sự nghiệp của mình lên đầu đi"

"Tiêu Chiến anh nghe em nói! Em vẫn chưa bao giờ quên anh, em cũng nghĩ tới muốn liên lạc với anh, thế nhưng..."

Chưa kịp nói xong, Tiêu Chiến liền cắt đứt lời của cô

"Thế nhưng cái gì? Vào lúc ấy cô không nói tiếng nào liền biến mất, hiện tại lại muốn tìm lí do gì để trở về? Quên đi, nhiều năm như vậy, nói những lời này cũng không còn ý nghĩa, chúng ta không thể trở về như trước nữa"

"Anh trước đây chưa từng nói với em thế này, Tiêu Chiến có phải anh giận em không? Anh nói như vậy có phải anh vẫn còn quan tâm đến em đúng không?" Phó Mộng Khê kéo tay áo Tiêu Chiến, nước mắt tràn mi mà ra

"Được rồi!" Tiêu Chiến hất tay của cô ra

"Bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi, Phó tiểu thư, mời cô đi ra ngoài"

Tiêu Chiến đè xuống sự khó chịu trong lòng, tận lực để cho thanh âm của mình nghe ra không phải là sự run rẩy

Phó Mộng Khê khóc lóc chạy trở về phòng của mình

Tiêu Chiến cảm thấy mình mệt mỏi quá, nhiều năm như vậy mệt mỏi cũng bất bình kìm nén ở trong lòng ngày hôm nay được lôi kéo hết ra, cậu thà rằng chính mình xưa nay chưa từng đυ.ng phải Phó Mộng Khê

Từ ngày đó trở đi, Phó Mộng Khê cũng không còn đi tìm Tiêu Chiến, Tiêu Chiến cũng không cùng cô nói câu nào, hai người ngoại trừ đóng phim cũng không có tương tác khác với nhau

Trong bộ phim này, Phó Mộng Khê đóng vai mối tình đầu của nam chính, hai người là bạn học thời đại học, mãi cho đến tốt nghiệp đại học, cha mẹ nhà nữ không đồng ý đoạn tình yêu này, chia rẽ bọn họ. Sau đó, nam chính trong ngành thiết kế có chút danh tiếng, gặp lại cô, nhưng vào lúc này bên người đã có nữ chính là Nhϊếp Hân, vì thế hai người trở thành người dưng, không còn liên quan gì tới nhau nữa