" Đồng Giai Mẫn, vào phòng tôi một lát."
Cửa thang máy vừa mở Thẩm Bạch Phong nghiêm nghị đút tay túi quần bước ra. Tất cả nhân viên đều cúi đầu kính chào nhưng anh không để ý tới họ, trực tiếp tiến lại gần cô buông một câu rồi đi ra ngoài.
Đồng Giai Mẫn vâng dạ rồi ái ngại nhìn mọi người đang rất khó xử. Cô cất lời xua tan bầu không khí yên lặng ấy.
" Mọi người cứ đi liên hoan đi, em sẽ đến sau."
Tiêu Tiêu gật đầu chấp thuận:
" Chốc chị sẽ nhắn địa chỉ cho em. Bye bye..."
Cô vẫy tay chào mọi người rồi bước vào thang máy. Cô thầm nguyền rủa tên Thẩm Bạch Phong đáng ghét, tự dưng gọi cô vào phòng làm việc xong còn anh thì đi ra ngoài.
Cô tự nhiên như ở nhà mở cửa bước vào phòng làm việc của anh.
" Trợ lý Phiến, cô làm gì vậy?"
Phiến Mạn Kỳ giật mình quay người về phía tiếng nói phát ra. Hai tay cô ả đưa ra đằng sau lưng, hình như đang cầm mối thứ gì đó nhưng không muốn người khác thấy. Ả ta ấp a ấp úng đáp, rồi với lấy cái bản báo cáo trên bàn làm việc của anh:
" Sếp Phong kêu tôi vào trong lấy bản báo cáo."
Dứt lời cô ả nhanh chóng rời khỏi phòng chủ tịch, hành vi của cô ta rất mờ ám kiểu như đang ăn cắp thứ gì vậy. Chợt cô nảy ra một ý, Phiến Mạn Kỳ khả năng sẽ phải ngồi tù thay cô đấy.
Cô đảo mắt nhanh xung quanh phòng, phát hiện chỉ có một chiếc camera mini được lắp trên cửa ra vào, ở góc độ này quả nhiên rất thích hợp để tạo chứng cứ giả.
Đồng Giai Mẫn hạ mông xuống cái ghế mà Thẩm Bạch Phong hay ngồi. Đúng là dành riêng cho chủ tịch có khác, ngồi cực thoải mái.
Cô xoay xoay vài vòng gϊếŧ thời gian đồng thời thử suy nghĩ xem có cách nào để khiến công ty sụp đổ càng nhanh càng tốt không. Thẩm Bạch Phong không thể nhảy cóc như vậy được, ít ra thì cũng cần quay về vạch xuất phát.
Chợt màn hình máy tính của Thẩm Bạch Phong phát sáng, hình như là có hộp thư gửi đến. Cô ấn vào xem là cái gì? Chết tiệt phải nhập mật khẩu ư?
Mật khẩu? Chẳng lẽ cái hộp thư này quan trọng đến mức phải cài mã bảo mật?
Đang phân vân xem mật khẩu dễ đặt, dễ nhớ và an toàn nhất phù hợp với tính cách của Thẩm Bạch Phong là gì thì cô nghe tiếng bước chân đang dần bước tới phòng làm việc.
Theo phản xạ Đồng Giai Mẫn dập tắt màn hình rồi giả vờ xoay xoay cái ghế như đang ngồi chơi trong lúc chờ đợi.
Thẩm Bạch Phong đẩy cửa bước vào trong thấy Đồng Giai Mẫn tùy tiện ngồi vào ghế của anh như vậy thì không khỏi khó chịu, đôi mày khẽ chạm vào vào nhau khiến cho khuôn mặt trở nên già đời hơn một chút.
Anh đặt hộp cơm trên bàn rồi hắng giọng như muốn nhắc nhở vị trí của cô không phải ở chỗ đó.
" Tự nhiên quá nhỉ?"
" Dù gì cũng là người một nhà mà phải không, ANH RỂ. "
Cô cố tình nhấn mạnh hai chư " anh rể " để khẽ nhắc cho anh nhớ. Cho dù anh có nghi ngờ cô hay khắc sâu vào trong tâm can nỗi thù hận không thể nguôi thì cũng chẳng phủ nhận nổi họ vẫn còn có mối quan hệ anh rể-em vợ. Đồng Giai Nhiên chết rồi nhưng đâu có nghĩa là họ sẽ không còn quan hệ người nhà nữa.
Thẩm Bạch Phong siết chặt bàn tay thành nắm đấm. Cho dù pháp luật quy định như vậy thì trong lòng anh, anh thà gϊếŧ chết cô chứ không bao giờ thừa nhẫn mối quan hệ được bao bọc bởi sự ác độc và tàn nhẫn của Đồng Giai Mẫn.
Nếu anh đoán không nhầm thì Đồng Giai Mẫn sống được cho đến hiện tại đều là nhờ trái tim của vợ anh. Dù có căm phẫn cô đến mức độ như thế nào thì cũng chẳng thể gϊếŧ cô.
Đơn giản vì anh không nỡ trái tim của Đồng Giai Nhiên bị chôn vùi bởi đống đất.
Anh chậm rãi bước tới gần bàn làm việc, ghì mình xuống sát gần cô khiến cô phải ngả người vào lưng ghế để giữ khoảng cách nhất định với anh.
Anh khẽ vuốt ve cổ cô rồi trườn lên tới cằm khẽ nâng nhẹ lên:
" Đúng vậy, là người một nhà. "
Khuôn mặt này giống y hệt vợ anh, nếu như không giữ được bình tĩnh được thì chắc anh đã không thể kiểm soát bản thân mà nhào tới ôm chấp lấy cô để lắp đầy khoảng trống nhớ nhung bao đêm ngày.
" Nhưng chúng ta khác nhau."
" Khác chỗ nào?"
Thẩm Bạch Phong nhếch mép cười nguy hiểm khiến cho cô có cảm giác chẳng lành tựa như không được an toàn cho lắm.
" Tôi ở nhà gạch xi măng còn cô thì ở nhà tù. "