Chương 405: Chương 165: Bạch Khiết khıêυ khí©h Hàn Kiền

Convert: Utichcoc.

Edit: Ramsessivy.

Hàn Kiền đi vào sảnh tiệc, tuy rằng hắn mệt mỏi, nhưng điều này cũng không thể che lấp ngũ quan tuấn mỹ trời sinh cùng khí phái quý tộc. Khi hắn xuất hiện ở cửa sảnh tiệc, toàn bộ mọi người đều hướng nhìn về phía hắn, cũng nhiệt tình nâng ly rượu đón hắn về bên này.

"Hàn tổng, cuối cùng cũng đến, mời vào mời vào."

Bởi vì hắn là đại diện cho Vinh Thăng Quốc Tế, những ai gây dựng sự nghiệp đều lấy hắn làm chuẩn.

Nhưng lần này Hàn Kiền cũng không phải vì tham gia buổi tiệc, mà là vì Bạch Khiết chết đi mà sống lại kia, bởi vậy hắn chỉ cười nhẹ với mọi người, hơi hơi gật đầu, nâng tay lấy một ly rượu trên khay phục vụ, xoải bước đi vào phòng nghỉ nam!

Bạn của cha hắn - Trần Thế Kiệt đang chờ ở nơi đó, tuy rằng hắn gọi Trần Thế Kiệt một tiếng là Trần thế bá, nhưng trên thực tế, tập đoàn Thái Phong luôn luôn lung lay bờ vực sụp đổ. Vinh Thăng của hắn không xem đây là đối tác hợp tác, chỉ có Thái Phong chủ động nịnh bợ đi lên, Vinh Thắng của hắn mới có thể liếc mắt nhìn vị thế bá này một chút!

Nhưng có một điều làm hắn không thể tưởng tượng được, đó là Bạch Khiết chết đi mà sống lại làm sao lại tìm tới Trần Thế Kiệt trước được? Hơn nữa còn mượn tay Trần Thế Kiệt, đem những tấm ảnh chụp kia đến chỗ cha hắn?

Giờ phút này, hắn lãnh ngạo, ánh mắt sắc bén, sải bước đi vào phòng của Trần Thế Kiệt.

Mà Trần tổng Trần Thế Kiệt sớm đã run run đem bản thỏa thuận kia lại đây, sau đó mặc quần áo, xoay người đối mặt với Hàn Kiền băng sương, đi tới run giọng nói: "Hàn Kiền, những tấm ảnh này là thật sao? Nếu thật, cháu làm sao giải thích với mọi người cháu từng mưu sát cô gái trong ảnh được? Chuyện này không phải là nhỏ, nếu truyền ra ngoài, điều này không tốt cho thanh danh của cháu và Hàn gia, thậm chí Hàn gia có khả năng phải hầu tòa......"

Hàn Kiền thấy Trần Thế Kiệt sợ hãi, nheo mắt lại, cười nói: "Vì sao thế bá lại tin tưởng một cô gái không rõ lai lịch, lại không chịu tin tưởng Hàn gia? Hay là, những bức ảnh này là do Trần thế bá cố ý dàn dựng, ly gián tình cảm cha con tôi?" Hắn nhẹ nhàng lắc lắc ly rượu vang trong tay, hai mắt nhìn xuyên qua chất lỏng màu đỏ nhìn chằm chằm Trần Thế Kiệt phía sau, môi nhếch lên.

"Hiền chất, thế bá cũng là lo cho cháu, đừng hiểu lầm!" Trần Thế Kiệt nghe vậy lập tức nóng nảy, vừa bước nhanh về phía cửa, vừa quay đầu giải thích với Hàn Kiền, gương mặt già nua thấm đầy mồ hôi, sớm bị dọa toát mồ hôi lạnh toàn thân, "Nhưng mà dù sao đây cũng là chuyện của Hàn gia, Trần Thế Kiệt ta cũng không tiện nhúng tay. Chính là vài ngày trước đột nhiên có người gởi cho ta mấy tấm ảnh chụp này, bởi vậy ta lập tức gởi đến Malaysia. Nếu thật đúng là cô gái này vu oan hãm hại, hiền chất tốt nhất nên giải quyết dứt điểm, như vậy mới tốt cho công ty. Hiện tại thế bá đi trước, công ty còn có việc cần xử lý."

* Hiền chất: Cháu trai.

Ông ta nhanh chóng cầm lấy áo khoác trên sô pha, lập tức xoay người đi ra ngoài.

"Khoan đã." Hàn Kiền cười lạnh, hai mắt lạnh lẽo đảo liếc túi quần của ông ta, ánh mắt sắc như dao găm bay phấp phới trong không khí, "Lấy ra."

Trần Thế Kiệt lại hoảng sợ, không thể tin được Hàn Kiền sẽ nhìn thấy tờ giấy trong túi quần của mình, không thể không chậm rãi rút ra, hai tay run run đưa đến trước mặt Hàn Kiền.

"Nếu Hiền Chất đã biết, vậy thế bá cũng không giấu nữa." Ông ta lấy ra chiếc khăn tay chùi mồ hôi lạnh trên trán, đôi mắt già sau cặp kính gắt gao nhìn chằm chằm bản thỏa thuận trên mặt bàn, "Đây là của cô gái kia vừa đưa cho ta, ta cũng chưa ký tên, nhưng nếu không ký, cô ta sẽ lôi bí mật những tài liệu chứng từ giả của tập đoàn Thái Phong tạo ra trong quá trình gây dựng sự nghiệp, cùng với tiết lộ cơ mật bên trong của Vinh Thăng Quốc Tế, khiến mọi người ngã ngựa theo. Hiền chất, hẳn là đã biết cô ta nắm nhược điểm gì của mình trong tay, chúng ta không nên trêu vào..."

Lời còn chưa dứt, ông ta đã vội vàng đi ra ngoài, vừa lấy khăn tay chùi mồ hôi rớt trên ót, vừa vội vàng đóng cửa lại!

Mà trong phòng, Hàn Kiền thản nhiên nhìn lướt bản thỏa thuận vài lần, sau đó đi đến bên cửa sổ, lấy điện thoại ra gọi cho Trần tổng, nheo mắt lại, "Vì sao đi vội vã như thế? Tôi cũng không phản đối thế bá ký tên vào bản thỏa thuận."

"Ý của hiền chất là gì?" Trần Thế Kiệt đi trên hành lang bên ngoài càng thêm khẩn trương, căn bản không rõ ý tứ trong lời nói của Hàn Kiền. Trên thực tế ông ta không dám trêu chọc Hàn Kiền, cũng muốn bảo vệ công ty của mình.

Nhưng đối thủ một mất một còn của Hàn Kiền lại cố tình tìm đến ông ta, làm cho cuộc hợp tác béo bở biến thành quả bom nổ chậm, cho ông ta biết nhiều bí mật của Hàn Kiền!

Nếu Hàn Kiền quả thật gϊếŧ người, những bức ảnh kia cũng là thật, như vậy ông ta nhất định cũng không có ngày lành!

"Quay lại ký bản thỏa thuận này, tôi đồng ý để Thái Phong rời khỏi liên minh." Hàn Kiền cười nói, đi vài bước trong phòng, "Không cần phải lo lắng, Hàn Kiền tôi tuyệt đối biết chừng mực, cũng sớm lo cho mình một đường lui, sẽ không mắc phải sai lầm. Trần thế bá, nếu không muốn mối quan hệ giữa chúng ta bị ly gian, như vậy tốt nhất nên ký tên vào bản thỏa thuận, hơn nữa còn phải tiếp tục gặp mặt cô ta."

"Chỉ cần hiền chất không truy cứu trách nhiệm, hiện tại ta có thể ký tên ngay!" Trần Thế Kiệt chậm rãi dừng bước, nhẹ thở ra một hơi, quay đầu nhìn cửa phòng, "Hiền chất nói phải giữ lời, Thái Phong của ta rút lui, sau này không có quan hệ gì cùng Vinh Thăng Quốc Tế! Hơn nữa ngay lúc này, ta sẽ gọi điện cho cha của cháu, tự mình nói ra nguyên nhân rút lui."

Chỉ cần làm cho Hàn Vũ Ngấn quản lý Hàn Kiền thô bao cực đoan này, có lẽ ông ta còn được cứu.

"Được, mau lại đây ký tên." Hàn Kiền cười cười lạnh lẽo, sau đó cúp máy, xoải bước ra khỏi phòng.

Nhưng sau khi ra khỏi phòng khách sạn, hắn lập tức sai người tìm kiếm khắp khu vực gần khách sạn lân cận, thừa dịp đuổi theo Bạch Khiết mới rời đi, hơn nữa còn lấy luôn camera của khách sạn, nhìn chằm chằm toàn ảnh yêu mỹ trong bộ lễ phục màu đỏ của cô trong màn hình.

Đến khi nhìn thấy Bạch Khiết cố ý ngẩng đầu nhẹ nhàng cười với camera, cùng hắn chào hỏi, mày kiếm hắn nhăn lại, bàn tay đang đặt trên mặt bàn liền kéo xả cà vạt trên cổ, chậm rãi đứng thẳng dậy, lửa giận vạn trượng nhìn chằm chằm màn hình theo dõi!

Nếu cô gái này vừa mới rời đi, như vậy dù có quật ba mét đất, hắn nhất định cũng phải tìm ra!

Còn nữa, cô gái này từ đâu mà có dũng khí dám ở đây áp chế hắn, nếu giải tán liên minh của hắn, liền tiết lộ cơ mật của Vinh Thăng Quốc Tế, khiến hắn thân bại danh liệt sao? Không biết sống chết!

"Hàn tổng, khách sạn gần đây không có cô gái mặc lễ phục đỏ, khả năng đã rời đi rồi." Vài phút sau, tay chân do hắn phái đi lập tức gọi điện thoại, báo cho hắn đã mất dấu mục tiêu, "Hành tung của cô ta rất bí ẩn, không để lại manh mối gì, chúng tôi có tiếp tục điều tra hay không?"

"Đương nhiên là tiếp tục!" Hàn Kiền giận run gằn giọng, toàn thân lửa giận bước ra khỏi khách sạn, đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bầu trời đêm tối như mực, "Lúc này dù có dùng biện pháp gì, nhất định phải đưa cô ta đến trước mặt ta! Tốt nhất là, mang đến thi thể của cô ta."

Chỉ có khiến cô gái này thật sự chết đi, hắn mới hoàn toàn bịt miệng cô, làm cho cô vĩnh viễn biến mất! Đây là cô bắt hắn lại gϊếŧ mình lần nữa, lại giẫm lên cô lần nữa, chính mình không muốn sống, làm sao hắn đi thương tiếc cô được!

---

Hôm nay là ngày Đông Húc về nước, Cổ Dư sáng sớm đã đến sân bay, dùng giấy che mặt, tính tạo bất ngờ cho hắn.

Nhưng Đông Húc lại chủ động gọi điện cho cô, dùng tiếng nói mê người mà chọc cô: "Nhìn phía sau em đi."

Cổ Dư đảo mắt, quả nhiên rời khỏi đám người, lùi về phía sau vài bước, tim đập thình thịch, "Đừng nói với em là, anh ở phía sau em?" Mỗi lần Đông Húc đều trêu cô, giống với trước đây, trêu chọc cô, cùng cô cười đùa, mà không hề nghiêm túc xem cô là đồng nghiệp.

Do trước đó không lâu, cô cùng Mộ Dạ Triệt trải qua một đêm mưa bão trên đảo Tướng Rời, mất tích mấy ngày, bởi vậy Đông Húc đuổi theo mới tức giận, trở nên nghiêm túc mà lạnh lùng.

Hiện tại, xem như bình thường...... Thời điểm đó gặp gỡ mẹ con Hà Tình, Đông Húc quả thật không giống như thường lệ, luôn biến mất một cách khó hiểu, hoặc là 'Ôn chuyện' cùng bạn cũ, bỏ rơi cô đang bị thương. Bởi vậy có khi suy nghĩ một chút, cô cảm thấy Đông Húc giống như ba của Hà Mộ Nhu, chỉ có khi đối mặt với 'Con gái' yếu ớt hồn nhiên này, hắn sẽ trở nên ôn nhu lạ thường, không đành lòng thương tổn cô ấy.

Bởi vậy mới nói, trong lòng một người đàn ông có thể chứa rất nhiều cô gái, tâm rộng lớn như đại dương mênh mông, chứa đựng cả thiên hạ, nhưng chỉ có một cô gái mới có thể thật sự bước vào đáy lòng hắn, làm cho hắn thật sự đau thương cô gái của chính mình.

Mà cô gái này, cô không dám nói là chính mình, chỉ có thể nói, trước mắt cô đang thử một lần ở cùng Đông Húc, thử chấp nhận hôn môi, thân mật với hắn......

Cô không thể tưởng tượng có một ngày cô cởϊ áσ tháo thắt lưng trước mặt Đông Húc là cái dạng gì, để chính mình trần như nhộng nằm dưới cơ thể hắn để hắn âu yếm lại là cảm giác gì? Những điều này, đều là những điều bọn họ sắp trải qua nếu quyết định thử ở cùng nhau, nếu không trải qua, mối quan hệ giữa cô và Đông Húc sẽ không như tình yêu nam nữ, mà thật sự là bạn bè.

Nếu là bạn, vì cái gì bọn họ lại muốn lừa gạt chính mình? Nếu là bạn, vì sao cô lại muốn trói chặt Đông Húc, không cho hắn đi tìm kiếm hạnh phúc của mình?

"Torn, có khả năng vài ngày nữa anh mới trở về, bên này xuất hiện một chút tình huống." Đông Húc khôi phục vẻ đứng đắn, giọng khàn khàn, có vẻ có chút áy náy, "Lần này là việc riêng của anh, không phải chuyện công việc, ba ngày sau anh trở về."

"Là chuyện của mẹ con Hà Tình sao?" Cổ Dư cười, quay đầu nhìn phía sau trống rỗng, "Đông Húc, từ khi gặp được mẹ con Hà Tình, anh trở nên có chút không giống bình thường. Hiện tại có phải anh đang chuyển lịch bay đến đảo Tướng Rời? Bên kia đã xảy ra chuyện gì?"

Cẩn thận suy nghĩ một chút, Hà Mộ Nhu hình như biến mất được một thời gian dài. Nếu không phải có được tin tức của Mộ Dạ Triệt, một đường đuổi theo, thì phải là xảy ra chuyện khác, khiến cho thiên kim tiểu thư này phải vội vàng trở về!

Hiện tại Đông Húc đang chuyển máy bay để qua đó, lại là đã xảy ra chuyện gì? Không biết có cần cô đi theo hay không?

Cô nhẹ nhàng cười.

"Khách sạn Hà gia cùng khu du lịch sắp bị thu hồi." Đông Húc trầm giọng bình tĩnh, vừa xoải bước đi giữa sân bay Los Angeles, tính đổi chuyến bay về Singapore, vừa giải thích với cô, "Nguyên nhân là, lúc trước Hà Tình không làm đầy đủ thủ tục tu sửa khách sạn, hiện tại chính phủ thu hồi khu vực này. Thì ra hòn đảo này sớm đã bị người ta mua, nay đối phương chuẩn bị lên khai phá mở rộng, thu hồi toàn bộ đất đai của Hà Tình."

"Anh có biết người mua đảo không?" Cổ Dư cười nhẹ, xoay người ra khỏi sảnh sân bay.

Nếu không phải quen biết, vì sao Đông Húc lại muốn vội vàng chạy đến hòn đảo đó? Xem ra, bọn họ không muốn cho cô biết, mà việc này có khả năng liên quan đến Mộ Dạ Triệt cùng Hà Mộ Nhu.

"Cái này trở về nói sau, giờ anh phải đi làm thủ tục." Đông Húc ngại không trả lời, lại trầm giọng dặn cô, "Torn, cho dù có xảy ra chuyện gì, em nhất định phải chờ anh trở lại." Sau đó nhẹ nhàng cúp máy, tắt điện thoại lên máy bay.

---

truyenhdt.com 06/04/2023