“Muốn nói chuyện tiền bạc với tôi?” Tề Đàn cười một tiếng khinh bỉ.
Đúng là tôi thiếu tiền, nhưng không phải tiền nào cũng muốn, đặc biệt là tiền bẩn nhuốm máu!
“Đại sư, cô muốn gì? Chỉ cần cô yêu cầu, tôi sẽ cố gắng hết sức đáp ứng!”
Tay Trương Kiến Long run rẩy khiến màn hình rung lắc, lắc đến mức người xem hoa mắt chóng mặt.
“Gieo nhân nào thì gặt quả nấy, muốn giải quyết triệt để thì trước tiên phải nói rõ ràng mâu thuẫn giữa anh và cô ấy.”
Sắc mặt Trương Kiến Long biến đổi như bảng pha màu. Anh ta biết rằng, một khi đi bước này, sẽ không còn đường lui.
Hắn sinh ý định muốn rút lui, nhưng đột nhiên, một luồng khí lạnh ập đến từ phía sau, kèm theo tiếng cười vừa quen vừa lạ khiến toàn thân anh ta dựng tóc gáy, toát mồ hôi lạnh.
“Tôi... tôi nói!”
[Hình như ông chú này đã làm sai điều gì đó!]
[Chủ phòng thật sự có thể bắt ma sao? Tò mò, muốn xem!]
[Muốn xem +1]
[Tôi có một ý tưởng táo bạo...]
[Không nói về tiền? Vậy mà còn bắt người ta donate, nếu được thì miễn phí đi!]
Hai mươi năm trước, Trương Kiến long chỉ là một cậu sinh viên nghèo. Qua lời giới thiệu của bạn bè, anh ta quen được người vợ đầu tiên của mình là Kỷ Mạn.
“Kỷ Mạn xinh đẹp, dịu dàng, gia đình cũng khá giả hơn tôi, chúng tôi yêu nhau và cuối cùng đến với nhau. Sau khi kết hôn, tôi cố gắng kiếm tiền, nhưng mọi thứ không như ý muốn. Sau đó mẹ tôi bị bệnh, đều là một tay Kỷ Mạn chăm sóc cho đến khi bà ấy qua đời.”
“Sau này con gái chúng tôi ra đời, càng chỉ có thể dựa vào sự trợ giúp của cha mẹ vợ, nhưng thời gian tươi đẹp không kéo dài được bao lâu thì cha mẹ vợ gặp tai nạn qua đời.”
“Kỷ Mạn bị đả kích, từ đó hoàn toàn suy sụp. Trong thời gian đó, tôi vừa phải lo cho con cái, vừa phải chăm sóc Kỷ Mạn khiến tôi kiệt sức cả về thể chất lẫn tinh thần, hoàn toàn không nhận ra Kỷ Mạn đang mắc chứng trầm cảm.”
“Lúc tôi mệt mỏi ngủ thϊếp đi, cô ấy đã để lại một lá thư rồi nhảy lầu tự tử. May mắn có hàng xóm phát hiện và báo cảnh sát...”
Nói đến đây, Trương Kiến Long hai mắt đỏ hoe, nghẹn ngào không nói nên lời.
"Tôi không thể buông bỏ cô ấy, vừa lúc có một đạo sĩ đi ngang qua nói có thể giúp tôi và cô ấy nối lại tiền duyên, vì vậy tôi đã làm theo lời đạo sĩ, đặt thi thể của Kỷ Mạn vào quan tài của mẹ tôi."
"Tôi biết rằng làm vậy là sai, nhưng lúc đó tôi quá đau khổ, cho đến khi gặp được người vợ hiện tại, tôi mới dần vượt qua nỗi đau về sự ra đi của Kỷ Mạn."
Trương Kiến Long ngẩng đầu nhìn Tề Đàn.
"Trước đây tôi đã mơ thấy mẹ, nhưng tối qua, tôi mơ thấy Kỷ Mạn."
"Cô ấy nói sẽ đưa tôi xuống địa ngục!"
"Đại sư, là vì trước đây tôi không tốt với Kỷ Mạn, nên cô ấy mới trả thù tôi?"
[Thì ra anh ta là người đàn ông tốt, việc làm như vậy có thể thông cảm được, dù Kỷ Mạn có hóa thành ma cũng không nên trách anh ta!]
[Đặt vợ và mẹ trong cùng một quan tài, ngạc nhiên.jpg]
[Nếu anh yêu người vợ đầu tiên đến vậy thì tại sao lại kết hôn lần nữa?]
[Tôi chỉ tin lời đại sư nói. Nếu đại sư đã nói anh ta gây ra tội ác thì chắc chắn có vấn đề.]
Tề Đàn nghe xong suýt bật cười: “Câu chuyện rất hay, nhưng tiếc rằng không có cái nào là sự thật cả.”
Khuôn mặt Trương Kiến Long hơi biến sắc: “Đại sư, những lời tôi nói đều là thật!”
Đã ba tiếng kể từ khi mở phòng phát sóng trực tiếp, Tề Đàn bắt đầu cảm thấy mệt mỏi nên vào thẳng vấn đề.
“Lúc đầu, anh rất yêu Kỷ Mạn, nhưng khi anh không kiếm được tiền và chỉ có thể dựa dẫm vào cô ấy, anh đã thay đổi. Anh trở nên tự ti, nhạy cảm, thường xuyên cảm thấy Kỷ Mạn coi thường anh nên mới sinh chuyện, cãi vã với Kỷ Mạn.”
“Kỷ Mạn thông cảm cho áp lực công việc của anh nên không bao giờ chủ động than vãn, dù có cãi vã cũng là người đầu tiên xin lỗi, nhưng anh lại cho rằng đó thực sự là lỗi của Kỷ Mạn, bắt đầu bê tha, suốt ngày say xỉn, không quan tâm đến vợ con.”
"Kỷ Mạn nhìn thấy anh như vậy, không muốn tiếp tục cho anh tiền, vì vậy anh đã hận cô ấy."
"Cha mẹ Kỷ Mạn qua đời vì tai nạn, công ty bảo hiểm bồi thường cho Kỷ Mạn một khoản tiền nhưng lại bị anh phát hiện, nên anh đã trở về nhà, ân cần chăm sóc Kỷ Mạn, khiến cô ấy tưởng rằng anh là một người chồng, người cha tốt."
"Nhưng ai mà ngờ, anh đã lén lút mua bảo hiểm cho Kỷ Mạn, có ý định gϊếŧ vợ để lừa tiền bảo hiểm?"
Trương Kiến Long không thể nghe thêm được nữa, khuôn mặt anh ta căng thẳng, đôi mắt đầy phẫn nộ.
"Đủ rồi!"
"Đại sư, tôi quay lại không phải để nghe cô bịa chuyện, tôi chỉ muốn biết, cô rốt cuộc có thể tiêu diệt cô ấy được hay không!"
Trương Kiến Long phủ nhận lời nói của Tề Đàn, nhưng sự sợ hãi của anh ta đã nói lên tất cả.
Anh ta sẽ không bao giờ quên được vào cái đêm định mệnh đó, ánh mắt không thể tin được của Kỷ Mạn khi bị anh ta đẩy xuống từ ban công.
[Thật không ngờ, chủ công ty xây dựng lại từng là một gã Phượng hoàng!]
Chú thích: Gã Phượng hoàng (凤凰男): đề cập đến những người (nam giới) xuất thân từ gia đình nghèo khó (đặc biệt là sinh ở vùng nông thôn) bỏ nhiều công sức để đi học, sau đó thì ở lại thành phố làm việc. Chính vì thế họ sẽ có cuộc sống, gia đình, suy nghĩ,... trái ngược với những cô gái thành thị, dẫn đến việc xảy ra nhiều mâu thuẫn nếu như họ yêu nhau.
[Vậy mà ban nãy tôi còn thông cảm cho hắn, tra nam đi chết đi!]
[Đại sư, xin đừng giúp hắn, cứ để Kỷ Mạn mang anh ta đi!]
[Đáng sợ nhất là, sau khi gây ra tội ác anh ta lại tiếp tục sống như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn cưới một người vợ khác...]
[Nghĩ thử xem, không phải vợ hiện tại của anh ta cũng bị mua bảo hiểm đấy chứ?]
Tề Đàn nhìn về phía giường bệnh, “Kỷ Mạn, cô nghĩ thế nào?”
Vừa dứt lời, trên giường bệnh trống trải bỗng hiện ra một bóng người trong suốt, là Kỷ Mạn trong chiếc váy liền thân, vĩnh viễn dừng lại ở tuổi hai mươi lăm.
Trương Kiến Long suýt tè ra quần, cố gắng lùi lại phía sau nhưng hoàn toàn không thể.
Kỷ Mạn sững sờ một lát, rồi nở một nụ cười ôn nhu, dịu dàng, hoàn toàn khác hẳn với hình ảnh ma quỷ mà mọi người tưởng tượng.
"Cảm ơn đại sư đã thương xót, nhưng một kẻ cặn bã như vậy không đáng để chúng ta ra tay, hãy để cho cảnh sát xử lý, đó sẽ là bản án phù hợp cho hắn."
Tề Đàn hơi bất ngờ: "Vậy tại sao hai ngày nay cô lại theo dõi anh ta?"
Kỷ Mạn giải thích: "Sau khi tôi trốn thoát, vốn chỉ muốn xem con gái mình bây giờ ra sao nhưng lại vô tình phát hiện Trương Kiến Long cũng đã mua bảo hiểm cho người vợ hiện tại của anh ta là Hướng Nhã Nam và dự định ra tay sau hai ngày nữa."
Cô mỉm cười nhẹ nhàng: "Nhã Nam là một người tốt, đối xử rất tốt với con gái tôi, tôi không muốn cô ấy bị tổn thương."
Ban đầu Kỷ Mạn định mang Trương Kiến Long đi, nhưng lại gặp được Tề Đàn.
Có lẽ sẽ tốt hơn khi vạch trần sự thật trước công chúng khiến Trương Kiến Long sống phần đời còn lại trong hối tiếc.
[Chị gái thật tốt bụng, ra tay với Trương Kiến Long vì muốn bảo vệ người khác!]
[May mắn quá, tôi được gặp ma nữ xinh đẹp!]
[Loại đàn ông tồi tệ như Trương Kiến Long vậy mà có thể lấy được hai vợ, tại sao tôi vẫn độc thân? Huhu]
[Chỉ có phụ nữ mới đồng cảm được với nhau.]
Tề Đàn đánh giá cao sự tỉnh táo của Kỷ Mạn, có rất nhiều hồn ma vì muốn trả thù mà trở thành ác quỷ mất đi lý trí, loại người như Kỷ Mạn không nhiều.
“Cô sẽ được như ý muốn.” Tề Đàn nở một nụ cười với Kỷ Mạn.
Cảnh sát Trần Hoa, người chú ý đến phòng phát sóng trực tiếp của Tề Đàn đã nhanh chóng đến bệnh viện và bắt giữ Trương Kiến Long, nhìn thấy cơ thể Kỷ Mạn trong suốt, hắn hiếu kỳ nghiên cứu một hồi.
Sau khi Tề Đàn giải trừ bùa chú, bóng người của Kỷ Mạn đã biến mất.
“Buổi livestream hôm nay đến đây là hết, nếu không có gì khác, ngày mai cùng giờ này gặp lại các bạn trên livestream.”
Cư dân mạng tỏ ra luyến tiếc.
[Đừng mà, tôi còn chưa được xem, tôi sẽ donate mười Thần Tài Giáng Lâm!]
[Tôi đang kẹt tiền, hai Thần Tài thôi có được không?]
[Tôi nhớ bà tôi, không biết có thể gặp được hồn ma của bà ấy không?]
[Tôi cũng nhớ mẹ...!]
Tề Đàn bất lực, là một con người, việc nghỉ ngơi hợp lý là điều cần thiết.
“Ngày mai tôi sẽ cho bốc thăm may mắn, chỉ xem cho những người có duyên, tin tôi đi, các bạn sẽ không muốn trở thành ‘người có duyên’ đó đâu.”
Tề Đàn không giải thích gì thêm, trực tiếp tắt livestream.
“Đi thôi! Chúng ta đi tìm Kỷ Mạn!”