Chàng trai quay đầu nhìn cô một cái, ánh mắt trống rỗng, lông mày còn nhíu lại.
Hà Phiến Huỳnh vừa nhìn thấy một bên mặt đã biết là một anh chàng đẹp trai.
Nhưng cô không biết người này nhìn thẳng mặt lại còn đẹp trai đến mức khó tin.
Cô rất hài lòng, vẫy tay ra hiệu “về đi” với anh ta, sau đó không thèm nhìn anh ta nữa, kéo tay Thiệu Miểu đang nheo mắt với cô rời khỏi trung tâm thương mại.
Sau khi ra ngoài, Thiệu Miểu đưa cô đến một quán lẩu, bắt đầu phẫn nộ.
“Cậu nói xem cậu chủ động rút lui để làm gì? Rõ ràng đó là nhà của cậu, đáng lẽ phải là cái người giả dối kia rời đi chứ!”
Hà Phiến Huỳnh bóc vỏ tôm, thả một con vào bát của cô ấy, sau đó cho một con vào miệng mình, nói: “Đừng tức giận, bọn họ cản đường tài vận của tôi.”
Thiệu Miểu suýt nữa thì làm rơi mất con tôm: “Vậy thì rút lui là đúng lắm.”
Một lúc sau, cô ấy lại ngẩng đầu lên từ trong cái bát to đựng dạ dày và móng giò hỏi cô: “Vậy tối nay cậu qua nhà tôi ở không?”
Hà Phiến Huỳnh liếc nhìn đống quần áo mới: “Cảm ơn, nhưng không cần đâu, cậu đã làm đủ nhiều cho tôi rồi.”
Thiệu Miểu cười lạnh: “Hừ, đúng là biết nói chuyện. Cậu sợ tôi ảnh hưởng đến sự tự do của cậu chứ gì? Cậu sẽ không muốn đi tìm ánh trăng sáng của cậu nữa chứ?”
Hà Phiến Huỳnh phải mất một lúc mới hiểu ra người cô ấy đang nói đến là ai, trực tiếp cười: “Ánh trăng sáng? Thà hẹn hò trên mạng còn hơn.”
Hai người ăn xong, Thiệu Miểu lại chuyển cho cô ba nghìn tệ còn bắt cô nhận cho bằng được.
“Cậu thật sự muốn trở về căn nhà rách nát đó à? Từ giàu sang biến thành nghèo khó khó khăn lắm đó em gái! Sao lại cứ tự làm khổ mình như vậy?”
Trước khi nguyên chủ tìm được nhà họ Lục đã tự thuê một căn hộ đơn ở thành phố Mộc, sau đó quay về nhà họ Lục, chưa kịp trả nhà, bây giờ lại thành chuyện tốt.
Hà Phiến Huỳnh thông qua một ngày chung sống càng cảm thấy người bạn tên Thiệu Miểu này có thể ở chung, vì vậy thay mặt nguyên chủ lần thứ hai chấp nhận người bạn này.
Cô thành thật nói: “Hiện giờ thì khá khó khăn, nhưng qua vài ngày nữa kiểu tháng ngày như thế này sẽ không còn nữa, tin tôi đi.”
Trong ánh mắt Thiệu Miểu nhìn cô lại toát ra một chút nghi ngờ, cô ấy đưa hai tay nắm lấy tay cô, xoay qua xoay lại nhìn ngắm.
"Mẹ ơi, Huỳnh Huỳnh, sao hôm nay cậu lại tự tin thế nhỉ? Tôi cứ cảm thấy cậu có gì đó khác lạ, chẳng lẽ trải qua một phen như vậy, cậu đã biến thành Nữu Hỗ Lộc Huỳnh rồi sao?"
Hà Phiến Huỳnh: "..."
Hà Phiến Huỳnh cố tỏ ra vẻ ngạo mạn: "Đúng, vậy nên cậu có muốn theo phe tôi không?"
Thiệu Miểu liền ôm lấy cô, hai người cười đùa một lúc.
Đến mười giờ tối, Hà Phiến Huỳnh đứng trước cửa nhà thuê của mình, vẫy tay tạm biệt Thiệu Miểu đã giúp cô mang đồ đạc đến.
"Cậu về đi, hôm nay không mời cậu vào ngồi chơi được."