Chương 9

Chu Thịnh đậy nhẫn vào, nhặt điện thoại trên sàn lên rồi chạy trối ch.ết.

“Bà nội ngủ trước đi, con tắm rửa xong cũng sẽ đi ngủ.”

Chu Thịnh chạy về phòng làm việc.

Khu bình luận bàn tán đến ngất trời.

[Đậu! Hồi nãy tôi sợ vãi!]

[Tôi cảm thấy bà của Chu Thịnh phát hiện rồi. Chu Thịnh, cậu chạy mau đi!]

[Đúng vậy đó, lúc nãy biểu cảm của bà ấy đáng sợ lắm.]

[Chỉ là bà cụ bình thường thôi, quỷ dị ở đâu ra, các bác cứ làm quá lên!]

[Hồi nãy vụt mất cơ hội mất rồi, thế bây giờ phải làm sao đây? Thấp thỏm thật mà, không biết bà ấy có phải bì thi không?]

Tôi cũng lo lắng nhìn từng giây tưng phút trên màn hình trôi đi, còn Chu Thịnh vẫn do dự ở lại trong phòng.

“Chu Thịnh, nhanh chân lên! Nếu chần chừ nữa thì không kịp đâu!”

Đến lúc này bên ngoài phòng làm việc bỗng vang lên tiếng bước chân trầm đυ.c, da của bì thi rất nặng, nên tiếng bước chân sẽ nghe rõ hơn người thường rất nhiều, tôi vừa nghe đã biết bà của Chu Thịnh đang đi đến.

Chu Thịnh cũng không biết suy nghĩ cớ nào mà cầm điện thoại rồi chui tọt vào bên dưới gầm bàn.

Bàn trong phòng làm việc là loại bàn lớn kiểu Tây, bên trước đều bị chắn hết, nếu trốn vào thì người bên ngoài khó lòng phát hiện được.

“A Thịnh? Thằng nhóc này sao lại không tắt đèn thế này.”

Bà anh ta lầm bầm lầu bầu, đi đến bên bàn làm việc rồi ngồi xuống ghế.

Một bàn chân mang giày vải ngay lập tức xuất hiện trên màn hình.

[Trời độ rồi! Đây là cơ hội tốt đó Chu Thịnh, mau rạ.ch da xem thử đi!]

Chu Thịnh cũng đang có ý này, anh ta đặt điện thoại sang một bên, dùng tay xoay chiếc nhẫn. Sau đó không chút do dự đưa lưỡi dao đến gần, rạch một đường trên mắc cá chân của bà ấy.

[Lẹ! Lẹ! Nếu chảy má.u thì tôi cười bò trên đất luôn!]

[Bị một streamer lừa đến mức này, phải gọi là cậu chủ nhà giàu thiểu năng mới đúng!]

[Cười ch.ết tôi! Sao anh ta lại có thể tin cái loại xàm xí này.]

[Cảm thấy tâm lý cân bằng ghê, tuy rằng anh có tiền nhưng anh ta bị ngu ha ha ha——]

Nhưng rất nhanh người hâm mộ không cười nổi nữa, chỉ thấy trong màn hình làn da tái nhợt bị xẻo ra hai bên, cũng không có má.u tươi chảy ra như trong tưởng tượng của mọi người, mà giống như bao tải bị xé rách hơn. Mà bên dưới lớp da đó lại lộ ra một lớp da xám ngoét khác.

Thế giới yên tĩnh.

[Đậu má! Đậu xanh rau má!]

[Mau nói cho tôi biết đây là kỹ xảo ba xu đi, là kịch bản xếp đặt đi. Sao có thể, sao có thể được!]

[Chắc chắn là thật rồi, nhà Chu Thịnh có thiếu tiền đâu? Anh ta dám rạ.ch da bà nội anh chẳng lẽ không sợ bố anh ta đánh ch.ết sao.]

[Lần nữa đăng lên tấm ảnh này để lá cờ đỏ năm sao bảo vệ mọi đứa trẻ Trung Quốc.]

[Tôi đang ở Anh, tôi phải làm gì bây giờ, úm ba la thần giường thần chăn phù hộ ta!]

Khu bình luận đã sớm phát điên nhưng Chu Thịnh cũng không rảnh để tâm tới nó nữa.