[Chu Kỳ thấy tôi không? Chị là quản lý Lisa đây, chị ở đâu!!!]
Thấy cái tên quen thuộc Chu Kỳ òa khóc.
“Em không biết, em thật sự không biết—— Chị Lisa ơi, em thật sự rất sợ!”
Những người ngồi xem trước màn hình nháy mắt im bặt trợn mắt há mồm, lại nhìn phòng làm việc của Chu Kỳ gửi tiếp một chuỗi bình luận dài.
[Em bình tĩnh đã, sau tiệc mừng tối hôm qua em trở về khách sạn, kế tiếp xảy ra chuyện gì, em nhớ kỹ lại xem!]
“Tiệc mừng sao?”
Chu Kỳ lẩm bẩm tự hỏi, đôi mắt vô hồn bây giờ mới dần có tiêu cự.
“Chị không cho em ăn gì cả nên em lén đến chợ đêm mua xiên nướng, sau đó—— một chiếc xe tải nhỏ, Lisa, em, em bị bắt cóc!”
Ảnh hậu bị bắt cóc?
Đám đông kinh ngạc không nói nên lời, tôi cũng bất ngờ đến trừng to mắt.
“Bị bắt cóc thì cô phải báo cảnh sát chứ, liên lạc với tôi cũng có giúp ích gì đâu?”
[Đúng đó! Cảnh sát có thể thông qua định vị để tìm được vị trí của cô!]
[Chính xác! Chu tỷ, chị bị nhốt trong mật thất sao?]
Phòng làm việc của Chu Kỳ: [Chị cho rằng em giận lẫy nên tắt máy, là chị sơ suất. Chị lập tức báo cảnh sát, Chu Kỳ em nhất định phải bình tĩnh, nói cho mọi người biết rốt cuộc em ở đâu?]
“Báo cảnh sát?”
Chu Kỳ sửng sốt một lúc, hai mắt lại dần mất đi tiêu cự, sau đó lắc đầu.
“Em đã báo cảnh sát rồi!”
“Dường như em đã báo cảnh sát nhưng vô dụng thôi. Mộ Dung Nguyệt, tôi nghe Chu Thịnh nói cô là một đại sư rất lợi hại, cô giúp tôi đi, cô bói xem tôi đang ở nơi nào, tôi thật sự rất sợ hãi.”
Chu Kỳ che mặt khóc thút thít, trạng thái tinh thần của cô ấy dường như không ổn định, nói chuyện cũng mơ mơ hồ hồ.
[Hẳn là cô ấy bị người ta chuốc thuốc mê làm cho choáng váng, nên mới xuất hiện tình trạng như vậy, mất thăng bằng, ký ức bị rối loạn.]
[Tôi là bác sĩ, Chu Kỳ cô thử tìm gần đó xem có nước không, cô dùng nước rửa mặt một chút sẽ đỡ hơn phần nào.]
“Nước? Tôi muốn uống nước——”
Chu Kỳ cầm điện thoại, xoay người đi tìm nước uống, màn hình cũng rung lên theo.
Lúc đó tôi mới nhận ra cô ấy cũng không phải ở dưới tầng hầm, xung quanh đều là đất đá lồi lõm gồ ghề không đồng nhất, hình như cô ấy đang ở trong một cái hang sâu.
[Chu tỷ, đây là hầm do công nhân đào sao? Bọn bắt cóc nhốt chị vào cái hầm đó sao?]
[Đúng đó Chu tỷ, chị rốt cuộc đang ở đâu? Nếu điện thoại có thể phát livestream thì khẳng định có thể dùng định vị, sao chị lại nói báo cảnh sát cũng vô dụng, chị mau gọi cảnh sát đi!]
Dưới chân Chu Kỳ có một vũng nước đọng, cô ấy cũng không chê dơ mà lấy tay vốc một ngụm nước hất lên mặt, sau đó dựa vào vách đá đứng thở dốc.
“Tôi nhớ rồi, vừa tôi tôi đã báo cảnh sát. Cảnh sát nói điện thoại của tôi được cài chống định vị theo dõi, số máy lại là của nước ngoài, muốn xác định vị trí của tôi thì ít nhất cũng phải đến ngày mai.”