Tôi livestream giám định đồ cổ thì vô tình kết nối với hoa khôi trường cấp ba cũ của tôi.
Cô ta lấy ra một chiếc giày thêu, tôi nói đây là từ thời nhà Minh, cô ta cười bảo đây là giày của chị dâu cô ta.
“Không thể nào! Trên chiếc giày đó dính đầy sáp mỡ tử thi.”
Hoa khôi không tin lại còn mang chị dâu đến nhà tôi để chứng minh.
Lúc này tôi mới phát hiện đó là huyết thi, huyết thi cứ ngày mười lăm hàng tháng cửu khiếu sẽ chảy máu, cần phải uống rất nhiều má.u người để bổ lại.
Mà tối đêm nay cũng là mười lăm.
………
Tôi tên Mộ Dung Nguyệt, là sinh viên chuyên ngành khảo cổ của Bắc Đại, cũng là một streamer nổi tiếng trên mạng.
Lúc rảnh rỗi tôi thường lên mạng livestream giám định đồ cổ để kiếm thêm sinh hoạt phí.
Mấy hôm trước tôi vô tình kết nối với đỉnh lưu Chu Thịnh, phát hiện ra bà nội anh ta là bì thi ngàn năm, cũng nhờ đó mà phòng livestream đã tăng hơn hàng triệu người theo dõi chỉ trong một đêm.
Những người đêm hôm ấy đã xem livestream của tôi một số trở thành fan hâm mộ cuồng nhiệt, còn số kia thì cảm thấy đó chỉ là mưu kế lăng xê của tôi thôi. Hai phe này hôm nào cũng ở phòng livestream của tôi đấu tưng bừng khói lửa, sôi nổi cực kỳ.
Đêm nay tôi vẫn như thường lệ livestream, màn hình kết nối bỗng lập loè, rồi trên đó xuất hiện một bàn tay tái nhợt.
Một giọng nói trầm khàn truyền đến.
“Nghe nói cô có thể xem niên đại của mọi thứ, đến đây nhìn xem thử tay của tôi là năm nào?”
Xương bàn tay cân đối, ngón tay thon dài tinh tế, nhưng làn da lại tái nhợt, lộ ra vẻ bệnh hoạn kỳ dị.
Khu bình luận ngay lập tức nháo nhào.
[Đậu! Chắc không phải là bì thi nữa đâu ha!]
[Nếu có cương thi chủ động tìm chủ phòng, tôi lập tức tuyên bố Mộ Dung Nguyệt là yyds* của tôi.]
*yyds: Vĩnh viễn là thần.
[Bị thiểu năng hết rồi hả, nhìn giả tạo quá đê. Sao chủ phòng tìm được nhiều diễn viên quần chúng vậy, ngay cả mình cũng diễn luôn.]
Tôi nhìn chằm chằm bàn tay trên màn hình sau đó bình tĩnh gật đầu.
“Nhấp vào mua hàng đi.”
Từ trước đến nay tôi livestream đều là thu phí trước giám định sau. Người nọ nhấp vào biểu tượng xe đẩy màu vàng bên dưới góc trái rồi bỗng hét lên.
“Tháng trước không phải tám trăm tệ một lần sao, sau bây giờ lại lên một ngàn tám trăm tệ rồi?”
“Tám trăm là giá lúc tôi chỉ có một ngàn người theo dõi. Bây giờ xem lại lượng người đi, có thể giống nhau sao?”
Tôi không kiên nhẫn hừ lạnh một tiếng.
“Đừng nói lời dư thừa nữa, muốn tiếp tục hay không, vẫn còn rất nhiều đang xếp hàng đợi đấy.”
Đối phương sửng sốt, hằn học nhấp vào mua rồi nói:
“Được! Nếu không xác định được năm thì hoàn tiền lại cho tôi!”
Thông báo giao dịch thành công hiện lên dưới góc bên trái, tôi nhìn vết sẹo hình lưỡi liềm trên ngón trỏ của bàn tay đó, tôi khinh bỉ đáp lời:
“Họ Tôn, sinh năm 2004.”
“Ha ha ha, Mộ Dung Nguyệt đáng ghét, không nghĩ nhanh như vậy cô đã nhận ra tôi.”