Chương 19

Camera thay đổi, người nọ đã tắt thiết bị đổi giọng cùng với lớp filter, một khuôn mặt thanh tú tràn đầy sức sống xuất hiện trước màn hình, đó là bạn cấp ba của tôi - Tôn Khả Khả.

Tôn Khả Khả là hoa khôi ở trường cấp ba cũ của tôi, vừa xinh vừa giàu, bây giờ cô ấy cũng là một người nổi tiếng trên mạng.

Tôi còn chưa nói lời nào thì cô ta đã liến thoắng không ngừng ở trước màn hình.

“Chào mọi người, tôi là Tôn Khả Khả, bạn học cấp ba của Mộ Dung Nguyệt. Không nghĩ đến hồi cấp ba cô ấy nhìn nhạt nhếch như vậy, mà bây giờ lại trở thành người nổi tiếng, còn có một đống người hâm mộ luôn!”

“Gia cảnh cô ấy không tốt tẹo nào, bố mẹ ly hôn từ bé, ông nội cô ấy còn từng ngồi tù nữa. Hiện tại cô ấy có thể thành công như vậy, tôi cũng vui mừng thay cô ấy.”

Nghe cô ta nhắc đến ông nội, tôi không vui nhíu mày.

“Giám định xong rồi, không có chuyện gì nữa thì ngắt kết nối đi.”

[Chuyện gì đây? Ông nội chủ phòng từng ngồi tù à? Chẳng lẽ đi là kẻ lừa đảo nên mới bị bắt.]

[Nhà dột từ nóc, nhất định chủ phòng cũng không phải người tốt lành gì đâu, đây chắc chắn là lăng xê rồi.]

[Cái này đời ông lừa gạt, đời cháu gian manh, thật thú dzị.]

Khu bình luận bắt đầu có rất nhiều người nghi ngờ thân phận của tôi. Tôi đang định ngắt kết nối thì Tô Khả Khả nhanh tay nhấp mua thêm một lần giám định nữa.

“Làm gì căng, giờ nổi tiếng rồi nên khinh thường tôi chứ gì, bạn học cũ ôn chút chuyện cũng không được hả?”

“Này! Tôi thật sự muốn cô giám định giúp mà, cô xem giúp tôi đôi giày thêu này đáng giá bao nhiêu tiền?”

Tôn Khả Khả lấy từ trong chiếc túi xách hàng hiệu ra một đôi giày thêu màu đỏ, sau đó đặt trước ống kính.

"Ừm..."

Mắt tôi sáng lên, đẩy gọng kính trên sống mũi, chăm chú quan sát thật kỹ chiếc giày trên màn hình.

Vốn không muốn nói chuyện tiếp với Tôn Khả Khả, nhưng ai bảo tôi lại là một kẻ mê đồ cổ chứ, hễ nhìn thấy thì sẽ không rời mắt được.

Mà chiếc giày này thật sự đúng là của hiếm.

“Đây là giày mây lụa hợp sắc từ đầu thời nhà Minh.”

Giày hợp sắc hay còn gọi là giày phối màu, trước thời nhà Tống đều là giày đơn sắc, đến tận những năm cuối triều đại Nam Tống Tuyên Hòa, Luc Du viết trong Lão Học Am bút ký: “Đế giày phụ nữ có hai màu cũng gọi là sai trái.”

Quyền tự do của phụ nữ trong xã hội phong kiến ngày xưa rất hạn chế, một đôi giày hợp sắc ở mức độ nào đó cũng thể hiện cho sự nổi loạn chống lại quy củ hà khắc, nó nhanh chóng được phụ nữ hoan nghênh, phổ biến khắp cả nước.

Sau thời Nam Tống, các triều đại Nguyên, Thanh, Minh đã có một bước tiến mới, dựa trên giày hợp sắc, họ đã phát triển thêm nhiều mẫu giày hợp sắc phối nhiều màu hơn.

Trong tay Tôn Khả Khả cũng là một đôi giày hợp sắc, phối giữa ba sắc đỏ khác nhau: đỏ tía, đỏ đào, đỏ nhạt. Kèm theo đó là thêu mây màu hồng cánh sen, màu sắc diễm lệ rực rỡ, cực kỳ tinh xảo.