Myo thích dậy sớm đứng trước cửa nhà đón ánh nắng. Trước mặt em, thung lũng sáng rực rỡ dưới mặt trời. Phía sau là những đỉnh núi cao và vực thẳm. Ngoài tiếng gió thi thoảng khiến cây cối cựa mình răng rắc, không có một tiếng động nào phá vỡ sự yên lặng xung quanh ngôi nhà mà tôi và Myo đang sống.
Tôi sợ mình đang sống trong một giấc mơ mà không có lối ra. Đôi lúc tôi cũng gợi ý cho Myo đủ mọi cách để em có thể nhớ một chút gì đó về nơi em đã biến mất và trở về, nhưng chẳng có cách nào khả quan khi Myo không chứng minh thư, không giấy tờ, không hộ chiếu.
Có lần, em nhờ tôi chụp giúp em một bức ảnh, tôi chần chừ, chụp một cách miễn cưỡng. Rồi tôi cũng chẳng đưa bức ảnh đó cho em. Khi em hỏi, tôi nói bị hỏng phim. Làm sao tôi đưa cho em được, tôi không biết giải thích thế nào khi em không hề hiện hữu trong ảnh.
Myo bắt đầu nghi ngờ tôi. Một khoảng cách vô hình giữa tôi và Myo cứ bị nới rộng ra, xa mãi. Thi thoảng, tôi cảm thấy cô đơn giữa những cánh đồng hoa lưu ly, giữa những cơn gió nhẹ nhàng thổi khiến tóc em chờn vờn trên má, giữa ánh mặt trời rực rỡ trải dài trước mắt, và giữa những điều bí mật mà tôi đang giấu giếm.
Tôi biết, một ngày nào đó Myo sẽ nhớ ra mọi thứ, sẽ quay trở về tìm lại quá khứ bí mật mà tạm thời em chưa thể nhớ ra.
Em không thể là cô gái hoa lưu ly mãi được. Em không phải là Myo của riêng mình tôi. Một Myo khác đang chờ đợi em trở về.
Quá ích kỷ khi cứ nhốt Myo vào câu chuyện cổ tích này.
Một ngày, khi tôi và Myo đang ngồi trước cửa với bảng màu và khung tranh thì bà ngoại tới. Tôi bất ngờ và hơi bối rối. Bà ngoại tiến gần đến trước mặt chúng tôi, tươi cười.
Myo đứng dậy chào bà nhưng dường như bà không hề để ý tới người con gái nhỏ bé đang đứng cạnh tôi. Bà nắm tay tôi hỏi han ân cần. Myo im lặng nhìn tôi nói chuyện với bà một cách luống cuống.
Em đứng im, chờ đợi. Đột nhiên, em quay bước vào nhà. Tôi thấy em hoảng hốt đứng trước cánh cửa và không thể mở nó ra. Tôi như thấy Myo dần dần trong suốt. Mắt em nhòa đi, quay lại nhìn tôi, cầu cứu.
“Trời ơi, Nick! Giúp em!”
Trước mặt bà, tôi không thể để ý tới Myo, tôi cúi xuống dọn dẹp các lọ màu vẽ dưới chân. Bà ngoại tiến về phía Myo. Em hoảng sợ và nói luống cuống:
“Bà ơi, bà có thể giúp cháu mở cửa được không? Cháu không thể mở được”.
Bà không dừng lại, vẫn tiến thẳng đến phía em đứng. Khi tôi chưa định thần được thì đã thấy Myo ngã vật về phía trước.
Bà ngoại vừa đi xuyên qua người Myo. Lúc này, Myo đã nhận ra không ai có thể nhìn thấy em, ngoài tôi. Trong nhà, bà ngoại vẫn vui vẻ sắp xếp đồ đạc lên bàn ăn, không hề biết chuyện gì vừa xảy ra. Tôi đứng im nhìn Myo.