Chương 7

Những lọ màu trên tay tôi rơi xuống lăn lóc khắp nơi, quệt thành những vệt lem luốc. Myo ngước đôi mắt đẫm nước lên nhìn tôi. Điều bí mật mà tôi giấu em bấy lâu nay giờ đang nối nhau lăn dài trên gò má em.

Em nức nở, gượng mình đứng dậy, dùng hết sức lực còn lại, chạy ra khỏi nhà. Tôi không chạy theo mà vẫn đứng trước cửa, giữa khung tranh, bảng màu và những lọ màu lăn lóc dưới sân.

Sau khi sắp xếp lại mọi thứ, tôi tìm đến nhà một bà pháp sư ở chân núi bên kia. Tôi đã hiểu được mình sẽ phải làm gì. Cổ tích rồi cũng sẽ đến lúc phải kết thúc!

“ Myo! ... Myo! Em đã tỉnh chưa? “

Em tỉnh dậy giữa cánh đồng hoa lưu ly. Nơi tôi lần đầu tiên tìm thấy em, nơi em tỉnh dậy và bước vào một thế giới trong giấc mơ. Em gục vào lòng tôi, òa khóc.

“Nick! Không ai nhìn thấy em, không ai nhìn thấy em!”

“Myo, đừng khóc!”

“Em là ai, Nick? Em là ai?”

“Myo, đừng khóc nữa. Ngày mai, anh sẽ đưa em về nhà!”

Tôi lau những dòng nước mắt đang nhòe nhoẹt trên gương mặt Myo rồi nhẹ nhàng nâng em dậy, cõng em về. Chúng tôi đi chậm rãi trên con đường nhỏ chạy xuyên qua những cánh đồng hoa lưu ly rồi dần dần thu hẹp lại cho tới khi chỉ còn là một con đường mòn dẫn đến chân núi.

Giữa cánh đồng hoa lưu ly màu xanh lam, giữa những làn gió thổi từ bốn phía, thơm mùi cỏ và nắng. Myo mệt mỏi gục đầu vào lưng tôi, vòng tay ôm tôi. Có một điều gì đó nhắc nhở tôi rằng, tôi sẽ phải xa em, ngay ngày mai!

***

Ngôi nhà gỗ của bà Eagle nằm phía bên kia dãy núi. Tôi tới thăm bà khi trời chập choạng tối. Nắm chặt tay Myo, tôi không nỡ để mặc em lạc trong những ưu tư và lo sợ. Ánh mắt em chùng xuống nhìn vào khoảng không vô định.

Bà Eagle mở cửa cho tôi vào, niềm nở:

“Chàng trai! Ta đợi cháu khá lâu rồi đấy. Đưa bạn vào nhà đi.”

Ngôi nhà trang trí đơn giản với bộ bàn ghế gỗ, một chiếc ti vi cũ, đài, bếp và bàn ăn ở một góc nhỏ trong nhà.

“Bà ơi, làm cách nào để đưa cô gái này về lại nơi cô ấy đến?”

Bà Eagle nhìn Myo thật kỹ trong lúc em đang dúm dó sợ hãi vì thấy ngoài tôi ra còn có người khác nhìn thấy em.

“Đừng lo, trái tim cô ấy khắc tự tìm được đường trở về thôi. Chỉ cần có một người đủ tâm lực che chở cho cô ấy suốt quãng đường thôi.”

Người đủ tâm lực che chở ư? Là ai đây? Là tôi sao?

“Về chuẩn bị đi chàng trai. Chúc cả hai có những giây phút vui vẻ khi còn tồn tại trong nhau!”

Tồn tại trong nhau?