“Rina, ngươi có nghe ta nói không?” – Một nguồn ma lực tri giác chạy ngang đầu Rina. Cô có thể nhận ra, đó là tín hiệu ma lực của Sylvanus.
Alice lập tức tiên phong lên trước để hỗ trợ cho em gái nhận mệnh lệnh. Rina nhanh chóng lùi ra sau: “Bệ hạ, tôi nghe đây”.
“Ta cần gia tộc Lowry trợ giúp. Mau đưa Anders tới khu biệt lập riêng của gia tộc, rõ chưa!!”
“Nhưng bệ hạ, vẫn chưa có ai có khả năng cộng hưởng với Anders…”
“Đây là cách duy nhất để kiểm soát tình hình, nhanh lên! Hiện tại ngoài ta ra, vẫn còn người có thể phong ấn tạm thời thằng bé lại! Ngươi biết là ai rồi chứ. Người có thể vào được khu biệt lập đó ngoài nữ hoàng đệ ngũ và ngươi ra…” – Sylvanus mất kiên nhẫn. Raymon biết cha mình chuẩn bị đưa Anders rời xa khỏi đây, liền ấn vào vết thương, máu bắt đầu rỉ ra: “Ông đừng có hòng, Sylvanus!!”
Tim của Anders lại nhói lên. Anh nắm chặt sợi dây chuyền trong tay, rồi cắn chặt răng: “Chết tiệt, lại nữa rồi…”
Ondo và Ferenc lập tức quay sang: “Anders!!”
Anders gục xuống, hắc ấn lại tiếp tục lan ra cơ thể anh. Anh dùng tay phải chưa bị nhiễm hắc ấn, rồi thi triển ma lực:
“Hỏa…long sát!!” – Một mũi dao bằng hệ hỏa hiện ra, Anders dùng hết sức bình sinh đâm mạnh vào đùi mình.
“A!!” - Máu tóe ra từ chân anh, điều anh có thể làm bây giờ, là giữ cho bản thân thật sự tỉnh táo”.
Những người còn lại của gia tộc Marsilio ngạc nhiên: “Cái…cái quái gì vậy? Thằng nhóc đó, là cái thứ gì vậy?”
Ondo tiến tới anh: “Anders, cậu không sao chứ!?”
Anders run rẩy: “Không, đừng tới gần tớ, Ondo!!”
Alice và Rina vẫn đang trong cuộc chiến với Mathew, kẻ sở hữu ma pháp cũng như kiếm thuật rất thành thạo. Chợt Mathew lùi lại, hắn vừa nhận lệnh của thủ lĩnh:
“Tới đây là được rồi, quay về đi”.
“Nhưng còn Raymon…” – Mathew có hơi ngạc nhiên với quyết định này. Nhưng giọng nói kia vẫn văng vẳng bên tai:
“Coi như một cách để ta kiểm tra năng lực của hắn. Ngươi lui trước đi”.
Mathew nhìn qua hướng kết giới chỗ Raymon và Sylvanus, hắn thở dài: “Các tiểu thư đáng kính, đến đây là được rồi. Lần sau gặp lại, thanh bảo kiếm phượng hoàng lẫn chu tước của hai chị em ngươi, nhất định sẽ thuộc về ta” – Rồi hắn biến mất. Alice tặc lưỡi, là ma pháp không-thời gian sao?
Rina không có ý định dò tìm tung tích của hắn. Cô triệu hồi phượng hoàng, rồi nói với Alice:
“Chị, em nhất định phải đưa Anders đến chỗ đó”.
“Gì chứ? Khu biệt lập của gia tộc sao? Em nên nhớ, khu vực đó, chỉ có mẹ và công tước Sera mới vào được! Vả lại, cha sẽ không cho phép em vào đó đâu! Chưa kể ngài Sera đang đi làm nhiệm vụ ở nước khác…”
“Đây là lệnh của bệ hạ. Vả lại, chị quên rồi sao? Em mang trong mình sức mạnh thừa kế từ ý chí của mẹ, cha không thể ngăn em được đâu. Còn ngài Sera, ngài ấy đã trở về rồi”.- Cô giơ bàn tay mang huyết tâm phượng hoàng lên trước mặt Alice…
“Rina, em…” – Alice đứng hình. Nhưng bây giờ, có lẽ cô nên tập trung vào việc gọi viện binh hoàng gia tới.
Rina nhanh chóng cùng phượng hoàng bay đến chỗ phủ của tộc Marsilio. Toàn bộ những kẻ phản động đã bị tiêu diệt đúng như kế hoạch của 3 người. Nhưng dường như, cái thứ ấn chú kinh tởm kia lại tiếp tục đeo bám Anders.
“Rina!” – Ondo nhìn thấy cô, thì vội nói: “Cậu định làm gì?”
“Chú Ferenc, cháu sẽ đưa cậu ấy tới khu biệt lập!” – Rina lao xuống bên cạnh Anders, dùng ma pháp trói anh lại.
Ferenc lập tức phản đối: “Cái gì, một mình cháu sao? Đừng nói với chú đây là lệnh của…”
“Vâng, cháu xin chú. Mau gọi tiếp viện tới cho bệ hạ đi ạ! Nhanh lên!!”
…
Khu biệt lập của gia tộc Lowry, cách phủ của gia tộc 2 km…
Rina đứng trước phong ấn của cánh cổng. Cô lập tức truyền ma lực phượng hoàng vào, tạo thành ấn ký. Cánh cổng kết giới mở ra, cô ra lệnh cho phượng hoàng đưa Anders vào. Anh vẫn đang trong tình trạng bất ổn…
“Anders, cậu đừng lo. Tớ sẽ cố gắng cầm chân cậu”.
Khu biệt lập vốn dĩ là một nơi để nữ hoàng Irin luyện tập ma pháp bí truyền, không một ai có thể bén mảng vào, trừ khi có ma pháp phượng hoàng như bà và Rina…
Đó là một khu tựa như đấu trường, hoàn toàn trống trải, khác xa so với căn phòng bí mật của gia tộc cô…
Hắc ấn vẫn tiếp tục lan ra khắp cơ thể Anders…Anh gọi Rina: “Rina, cậu đang…làm gì vậy?”
Rina cởϊ áσ choàng ngoài, đắp lên cho anh, rồi bắt đầu thi triển ma lực.
“Đây là lần đầu tiên tớ sử dụng ma lực và cô Audrey hay dùng…Nhưng tớ nhất định phải ngăn cậu lại”.
Bên trong Anders, con rồng nọ vẫn đang điên cuồng, như muốn thiêu rụi tất cả…
Giọng nói ma mị bên trong không ngừng vang trong đầu Anders…
“Anders, ta sẽ cho ngươi sức mạnh của ta…”
Rina có thể cảm nhận được sức mạnh của con rồng đó thông qua lục bảo nhãn của mình.
Anders lập tức phá được phong ấn trói của Rina. Điều này làm cô cảm thấy có dự cảm xấu.
Anh không còn có thể kiếm soát được chính mình nữa. Hắc ấn đã lan rộng ra khắp cơ thể.
Sợi dây chuyền trên cổ anh vẫn đang nứt dần ra…
…
Raymon xóa hắc ấn trên tay: “Vậy là đủ rồi”.
Sylvanus lao vào tấn công trực diện Raymon: “Ngươi đã làm gì thằng bé?”
“Hừ, xem ra hắc ấn đã có thể cộng hưởng với thằng nhóc đó. Mọi chuyện có vẻ dễ dàng như ta nghĩ. Ông đã kiếm được thằng nhãi mang trong mình hỏa viêm của con rồng lửa này ở đâu thế?”
Sylvanus tung cú đá vào ngực: “Hỏi thừa quá đấy!”
Audrey ở bên ngoài vẫn không ngừng van xin: “Cha, cha mau mở kết giới ra! Cha không thể đơn phương đấu với hắn được”.
Raymon cười nhếch mép: “Hắc viêm, hỏa long sát!!” – Một ngọn lửa đen được phun ra từ tay hắn. Sylvanus lùi lại:
“Bích pháp binh trận!!” – Hàng rào thủy viêm dựng lên, đỡ trực diện ngọn lửa quái đản đó. Nhưng thủy viêm của ông dường như bị vô hiệu trước ma pháp này. Ông lùi lại, rồi chuẩn bị kế sách tiếp theo ứng phó.
…
Anders đứng dậy, đôi mắt anh đã chuyển trạng thái. Rina có thể nhận ra, đó là ánh mắt sát khí trong truyền thuyết của sát long Bờ Bắc…
“Anders, cậu có nghe tớ nói gì không?”
Anh dường như đã bị khống chế bởi con rồng đó.
“Hỏa viêm bát trận, khai”.
Ngọn lửa bùng lên xung quanh Rina. Cô lập tức dùng phượng hoàng kiếm để hấp thụ, nhưng có vẻ mọi cố gắng trở nên vô ích, vì ma lực của cô không hề có tác dụng với anh…
“Chuyện quái quỷ gì vậy chứ!!”
Chợt một người đàn ông xuất hiện, ông ta dùng pháp trận phong ấn: “Tới đây là được rồi!!”
Pháp trận phòng ngự xen lẫn phong ấn được dựng đè lên ma pháp của Rina. Ngọn lửa nhanh chóng được dập tắt. Rina dường như bị mất sức, cô khuỵu người xuống, thở hổn hển:
“Công…công tước Sera, cảm ơn ngài…”
Người đàn ông trung niên tên “Sera” đó đứng dậy: “Rina, cháu đã vất vả rồi, để đó cho ta lo liệu”.
Ông nhìn Anders trước mặt, dường như gợi lại cho ông một cảm giác gì đó…
“Vincentio…thầy thực sự không nhìn lầm chứ?”