Chương 47: Đại Lão Dị Thuật Sư Cấp Chín Hóa Ra Lại Là Cha Nàng.

Thấy sắc mặt nữ nhi không tốt, Mộ Dung Trọng Hoa vội nói: “Ta sẽ đích thân làm! Mặc dù thuật luyện đan của ta không bằng Phẩm Phương, nhưng tu vi của ta cao hơn hắn, có thể nhờ Tam trưởng lão giúp ta giữ cửa, như vậy cũng không khác hắn làm là bao.”

Chuyện chuyên nghiệp phải giao cho người chuyên nghiệp làm, Thanh Tuyết trả lời: “Vâng, càng sớm càng tốt.”

Một lúc sau, Mộ Dung Trọng Hoa vô ý nhắc tới: “Ngọc Giới nói với ta, tiểu tử Thẩm gia kia nói con có thiên phú thuần thú, ta đã tìm cho con một sư phụ. Mấy ngày nữa người ta sẽ tới, con thử xem.”

Ngọc Giới nói? Trái tim Thanh Tuyết đột nhiên thắt lại, đứa bé kia vì nàng mà làm biết bao chuyện như vậy, mà nàng lại chẳng hay biết.

“Tiểu Miêu…”

Có lẽ vì cảm thấy Thanh Tuyết bất an nên lần này nàng còn chưa nói xong, Bạch Hổ đã nói ra suy nghĩ của mình.

“Phương thuốc và Trị Liệu thuật mà Gia Cát Hiểu Hàn làm cho Ngọc Giới không có vấn đề gì hết. Chờ đến khi các ngươi luyện xong đan dược rồi cho hắn ăn, ta sẽ xem giúp các ngươi. Hiện tại ta chưa thể hóa thành hình người, sức mạnh không đủ, cũng không thể giúp ngươi nhiều được.”

“Cảm ơn ngươi, Tiểu Miêu.”

“Hừ! Ai cần ngươi cảm ơn! Ngươi còn thiếu ta năm mươi viên tinh hạch đấy!”

Bạch Hổ mài móng vuốt, tiếp tục đút lá trúc cho Đoàn Tử. Có một chủ nhân như vậy đúng là xui xẻo của nó, để một con thần thú như nó phải hầu hạ một con động vật, còn phải làm vườn nữa.

Nửa canh giờ căng thẳng trôi qua, Gia Cát Hiểu Hàn vẫn chưa ra.

Một canh giờ, hai canh giờ, Thanh Tuyết bắt đầu đứng ngồi không yên.

Ba canh giờ, trời đã sáng, cánh cửa cuối cùng cũng được mở.

Vừa bước ra, Gia Cát Hiểu Hàn đã mỉm cười: “Không sao rồi, nàng có thể vào xem, hắn đã tỉnh.”

Trái tim Thanh Tuyết ngay lập tức thả lỏng, chạy vào phòng nhanh như một cơn gió, Mộ Dung Trọng Hoa thì nói lời cảm ơn với Gia Cát Hiểu Hàn.

Ngọc Giới dựa vào gối, thấy Thanh Tuyết tới, mỉm cười: “Tỷ tỷ, để tỷ lo lắng rồi. Tỷ mau nghỉ ngơi đi, đệ không sao đâu.”

Đứa nhỏ này thật đáng thương. Thanh Tuyết ngồi ở mép giường, sờ đầu hắn: “Tỷ sẽ ở đây với đệ, đệ muốn ăn gì?”

Hắn khó chịu đến mức không muốn ăn gì, nhưng nhìn thấy tỷ tỷ lo lắng, Ngọc Giới suy nghĩ, khẽ nói: “Cháo trắng.”

Cháo rất nhanh đã nấu xong, thị nữ mang lên, Gia Cát Hiểu Hàn thấy Thanh Tuyết tự tay đút cho Ngọc Giới, trong lòng chợt cảm giác ngứa ngáy khó chịu. Nếu Thanh Tuyết có thể đút hắn ăn như vậy, hắn chết cũng cam lòng.

Hiểu Hàn và Thanh Tuyết thay phiên nhau chăm sóc Ngọc Giới, suốt ba ngày đêm liên tục.

Mộ Dung gia chủ đã sớm đến phòng luyện đan, mở lò luyện đan.

Luyện đan dược càng cao cấp thì càng cần sự yên tĩnh, phòng luyện đan càng ít người càng tốt.

Mộ Dung Trọng Hoa nhờ thêm Tam trưởng lão hỗ trợ, bảo đảm không để xảy ra sai sót.



Bảy ngày trôi qua, lò đan dược thứ nhất đã được luyện xong.

Thanh Tuyết cầm nó trên tay, đó là một viên đan dược màu đen.

Trong đại đường Thính Tuyết Tiểu Trúc, Mộ Dung Trọng Hoa nghiêm nghị nói với Thanh Tuyết: “Đáng tiếc, chỉ luyện ra được một đan này.”

Theo những gì Thanh Tuyết biết, đan dược chia thành bốn cấp “Thiên, Địa, Huyền, Hoàng.” Mỗi một cấp lại có thượng, trung, hạ phẩm, đan dược địa giai là màu đen.

Thanh Tuyết kinh ngạc hỏi: “Đây là Địa giai thượng phẩm?”

Mộ Dung Trọng Hoa gật đầu: “Đúng vậy, cái này được luyện thế từ phương thuốc mới nhất, còn chưa được đặt tên. Chờ Gia Cát Hiểu Hàn đến, chúng ta sẽ cho Ngọc Giới uống.”

Sau khi chế tạo xong đan dược vẫn cần phải mời Hiểu Hàn tới. Luyện đan sư chỉ phụ trách luyện đan, còn việc trị liệu vẫn nên giao cho trị liệu sư.

Thanh Tuyết nhất thời kinh sợ: “Người là dị thuật sư cấp chín?”

Ông hơi kinh ngạc: “Con không biết sao?”

Thanh Tuyết khẽ giật mình, ở nước Nam Phong này có ai mà không biết, Mộ Dung tướng quân là dị thuật sư cấp chín.

Ba năm qua, phụ thân chưa từng về nhà.

Suốt ba năm này, ông đã sinh sống ở biên giới phía Tây của nước Nam Phong, chiến đấu với đội quân của nước Tây Hạ và giành được thắng lợi.

Dị thuật sư cấp chín ở đại lục Thiên Lan được coi như là một thần thoại.

Hiên Viên Thương Ca từng nói rằng hắn như đang “giẫm trên băng mỏng”, hiện tại nàng cũng đã hơi tin hắn.

Vị nam tử trung niên trước mặt này vì quá sủng ái nữ nhi nên chưa bao giờ biểu hiện ra mặt cường thế của mình.

Nhưng trên thực tế, trong bảy ngày đã luyện ra được một loại tân dược, còn là loại Địa giai thượng phẩm phẩm chất cực tốt thì đây chắc chắn là người sở hữu thiên phú và sức mạnh hoàn mỹ.

Hai cha con ngồi chưa được bao lâu thì Gia Cát công tử đã đến. Ba người đi vào phòng của Ngọc Giới, nhưng không thấy người đâu. Họ đi tìm khắp nơi, phát hiện hắn đang ở trong thư phòng đọc sách, còn đọc quyển “Luyện đan tạp ký”.

Thanh Tuyết khép sách lại cho hắn, đưa bình ngọc tới: “Ngọc Giới, cha đã luyện đan dược cho đệ, đệ ăn thử xem. Nếu không có tác dụng, chúng ta sẽ nghĩ biện pháp khác.”

Trong thư phòng, ánh sáng hơi ít ỏi, trên một cái bàn dài đọc sách, có bốn cái ghế, hai người ngồi đối diện.

Trên bàn sách bày ra một bộ ấm trà Thanh Hoa, Thanh Tuyết rót cho mỗi người một chén.

Ngọc Giới uống một lúc ba chén, khuôn mặt tái nhợt lộ rõ vẻ căng thẳng, nhưng giọng nói lại rất bình tĩnh: “Tạ ơn phụ thân, tỷ tỷ, Hiểu Hàn ca ca.”

Thấy chết không sờn, Mộ Dung Ngọc Giới nuốt viên đan dược kia vào.



Gần như cùng lúc đó, Hiểu Hàn đi đến sau lưng Ngọc Giới, ấn tay phải lên lưng hắn, vận chuyển huyền lực, đi dọc theo xương sống về phía nguyên hải. Ngọc Giới lập tức cảm thấy một luồng nhiệt bốc lên từ dưới bụng.

“Đừng căng thẳng, thả lỏng đi. Có ta và bá phụ ở đây, ngươi sẽ không sao đâu. Hai người chúng ta sẽ thay phiên nhau luyện hóa đan dược cho ngươi, khai thông dược lực, giúp ngươi hấp thu dược tính để nó phát huy hiệu quả tối đa.”

Giọng nói trầm thấp của Gia Cát Hiểu Hàn như có ma lực, thân thể căng thẳng của Ngọc Giới dần dần thả lỏng. Hắn mím chặt môi, không cho mình rêи ɾỉ.

Thật sự là rất đau, Thanh Tuyết đã sớm trải nghiệm qua. Lần trước khi nàng ăn viên đan dược Thiên giai thượng phẩm kia, chỉ suýt chút nữa là đau đến chết, nhưng Ngọc Giới lại cố gắng chịu đựng, không kêu lên một tiếng.

Thanh Tuyết thấy vậy thì cực kỳ đau lòng, nhưng nàng không dám quấy rầy phụ thân và Hiểu Hàn thi pháp. Nàng thầm quyết định, nhất định phải tu luyện dị năng, nếu không thì làm sao trở thành luyện đan sư? Làm sao có thể bảo vệ người thân? Dù nàng mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một cá thể đơn lẻ, việc duy nhất nàng có thể làm chỉ là ngồi bên cạnh và lo lắng mà thôi.

Đã đến giữa trưa, Thanh Tuyết cuối cùng cũng trải nghiệm được thứ gọi là “thủy hỏa đan xen”.

Gia Cát Hiểu Hàn là thủy, Mộ Dung Trọng Hoa là hỏa, một âm một dương, một nhu một cương, đều là huyền lực thuần khiết nhất, không có chút tạp chất nào.

Lúc này, hai người thu tay lại, sau một hồi lo lắng chờ đợi, sắc mặt Ngọc Giới cuối cùng cũng đã có chuyển biến tốt đẹp. Gia Cát Hiểu Hàn thăm dò mạch cho hắn, giọng điệu buông lỏng đi nhiều: “Đan dược rất hữu hiệu, có thể đảm bảo trước khi hắn trưởng thành sẽ không tái phát nữa.”

“Vậy sau tuổi trưởng thành thì sao?” Thanh Tuyết nhíu mày.

“Cái này…” Gia Cát Hiểu Hàn dừng một chút, trấn an: “Thời gian đến khi Ngọc Giới trưởng thành vẫn còn tám năm, chúng ta nhất định sẽ tìm ra biện pháp.”

Ngọc Giới tiến lên, ôm lấy Thanh Tuyết, nói: “Tỷ tỷ, đệ không đau, đầu cũng không choáng, tốt hơn trước nhiều rồi.”

Thanh Tuyết sờ đầu hắn, thấy hắn không có vẻ gì là nói dối, trong lòng cuối cùng cũng yên tâm: “Đói bụng chưa? Chúng ta đi ăn cơm trưa đi.” Buổi tối còn phải nhờ Tiểu Miêu xem lại cho hắn.

Hạ nhân đã chuẩn bị xong cơm trưa, vì tác dụng của đan dược nên bệnh của Ngọc Giới đã ổn định trở lại. Mọi người đều rất vui vẻ, ăn uống thoải mái, uống rượu no say, uống nhiều nhất chính là gia chủ.

Mấy ngày liên tục trôi qua, những đám mây đen bao phủ Thính Tuyết Tiểu Trúc cuối cùng cũng qua đi, đám hạ nhân reo hò vui vẻ, ra sức làm những món ăn ngon.

Trên bàn cơm, Gia Cát Hiểu Hàn lấy ra một chiếc giới chỉ, đưa cho Thanh Tuyết: “Đây là thứ nàng muốn, ta mang đến cho nàng.”

Thanh Tuyết ngẩn người, tiếp nhận giới chỉ, hóa ra là năm mươi viên tinh hạch hệ Quang Minh: “Sao nó lại ở chỗ ngươi? Ngươi tốn bao nhiêu tiền, để ta trả cho ngươi.”

Gia Cát Hiểu Hàn nói: “Không tốn bao nhiêu cả, cứ coi là ta cho nàng đi.”

Nàng định nói thì bị Mộ Dung Trọng Hoa ngắt lời: “Làm sao có thể? Mộ Dung phủ ta đâu thiếu tiền, nó nợ ngươi bao nhiêu, ta sẽ trả thay nó!”

Chẳng lẽ ông lại không biết ý định của tên tiểu tử Gia Cát Hiểu Hàn này? Vì căn bệnh của Ngọc Giới mà đã làm phiền hắn bấy lâu, như vậy coi như là bọn họ thiếu hắn một ân tình, vậy thì chẳng phải nữ nhi của ông sẽ phải đưa cho hắn để báo đáp sao? Ông không thể cản được đóa hoa thối nát là Hiên Viên Thương Ca, nhưng tên Gia Cát Hiểu Hàn này, ông vẫn có thể cản được.

“Bá phụ, thật sự không tốn bao nhiêu đâu, chỉ là mấy viên tinh hạch thôi mà.” Gia Cát Hiểu Hàn nói dối rất thuận miệng, biến hai mươi vạn lượng bạc thành không đáng một đồng, rồi vội nói sang chuyện khác: “Thanh Tuyết, đống linh thực lần trước mà nàng bảo ta, ta đã tìm được một loại rồi, tên là hoa Đằng Lung. Ta vốn định mua luôn, nhưng không ngờ lại bị người ta đoạt mất.”

Hoa Đằng Lung là một vị linh thực rất cần thiết cho Quỳnh Tương Ngọc Lộ Đan. Thanh Tuyết đã có hoa Bồ Đề, còn thiếu mười một vị nữa.

“Ai mua?” Thanh Tuyết hỏi.

“Ta không biết, thân phận người đó được giữ bí mật, ta vẫn chưa tra ra là ai.” Gia Cát Hiểu Hàn cầm miếng đùi gà cắn một cái, tức giận nói: “Nói đến chuyện này lại bực mình, ta đã thông báo cho đoàn lính đánh thuê đi làm, ai mà ngờ, đoàn lính đánh thuê kia tìm được hoa Đằng Lung rồi, lại từ chối giao trả, còn trả lại ta ba lần tiền thuê lúc trước, rồi lại bán đồ vật cho người khác, sau đó bặt âm vô tín!”