Chương 46: Thế Gian Này Chỉ Có Yêu Thích, Không Có Cô Phụ.

Ba người bọn hắn có thể nói là bằng hữu sát cánh bên nhau từ nhỏ đến lớn, trải qua bao sóng gió tai họa ở đất Loan thành này, bây giờ Liễu Lam Anh thích một người, hảo bằng hữu đương nhiên không tiếc mạng sống mà giúp đỡ.

“Ngươi…ngươi giúp ta nghĩ ý tưởng, xem ta nên làm gì? Nam nữ hữu biệt, lỡ như bị người ta thấy được, ta thì không sao, còn nàng là một cô nương, nếu ảnh hưởng đến danh tiết thì rất là không tốt.”

Đối mặt với Liễu Lam Anh vừa e lệ vừa có chút dũng khí, Gia Cát Hiểu Hàn nháy mắt ra hiệu với Thanh Tuyết, cao giọng nói: “Thanh Tuyết, nàng làm được không?”

Liễu Lam Anh đã giúp đỡ nàng rất nhiều, Thanh Tuyết cũng hiểu đạo lý có qua có lại. Huống chi chuyện này nếu để ông tổ gây chuyện như nàng làm thì không còn gì tốt hơn, bởi vì nếu có lớn chuyện thì nàng vẫn còn cha làm chỗ dựa.

Thế nhưng bây giờ có một vấn đề gấp cần được giải quyết…

“Ta gây họa, hiện tại còn bị cấm túc, sao có thể đi phúng viếng được?”

Liễu Lam Anh và Gia Cát Hiểu Hàn nhìn nhau, lập tức vỗ ngực cam đoan: “Chúng ta giúp ngươi!”

Hai mắt Thanh Tuyết sáng lên, vô cùng đồng ý: “Được, cứ giao cho ta.”

Thanh Tuyết bắt đầu hỏi chi tiết, bao gồm quá trình phúng viếng, thời gian múa tế, địa điểm, số ghế tân khách và địa hình của núi Tứ Ly.

Chuyện thổ lộ đối với người hiện đại mà nói đã vô cùng thấp thỏm. Ở đất nước cổ đại này, nam nữ hữu biệt, kết hôn thường do phụ mẫu sắp đặt, Liễu Lam Anh có dũng cảm bày tỏ lòng ái mộ của mình, Thanh Tuyết càng coi trọng hắn hơn.

Gia Cát Hiểu Hàn không ghen ghét gì. Hắn thấy, Thanh Tuyết chỉ đánh giá cao Lam Anh, chứ không phải yêu thích. Người hắn quan tâm chỉ có Hiên Viên Thương Ca.

Đang nói chuyện vui vẻ, đã lập ra được mấy cái kế hoạch thì bỗng nhiên có một nữ nhân bước tới. Nữ nhân này trẻ trung xinh đẹp, mặc một chiếc áo dài màu nâu sẫm.

Nàng đi thẳng vào trong đình, ba người trong đình đều sững sờ, vội vàng đứng lên.

Liễu Lam Anh cung kính nói: “Cô cô, đã trễ vậy rồi, sao người lại tới đây?”

Hiểu Hàn và Thanh Tuyết đồng thời hành lễ: “Liễu gia chủ.”

Nữ tử áo nâu chính là gia chủ Liễu gia Liễu Xu Thư. Mặc dù tuổi trên năm mươi, nhưng bởi vì tu vi tinh thâm nên vẫn duy trì được dung mạo tuổi trẻ. Bà nhìn về phía Thanh Tuyết, giọng điệu nhanh nhẹn nhưng không mất đi sự kiên định: “Gia phó nhà ngươi truyền tin, Ngọc Giới ngã bệnh, bảo Hiểu Hàn và ngươi nhanh chóng trở về.”

Đồng tử Mộ Dung Thanh Tuyết đột nhiên co rút lại, tinh thần căng thẳng, lập tức cáo biệt cô cháu Liễu gia, cùng Gia Cát Hiểu Hàn nhanh chóng quay về Mộ Dung phủ.



Trên xe ngựa, Thanh Tuyết không ngừng tự trách: “Đều tại ta. Biết thân thể đệ ấy không tốt còn để đệ ấy đi luyện đan.”

“Đừng suy nghĩ nhiều, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Không phải dược liệu của chúng ta sắp gom đủ rồi sao? Mấy ngày nữa là có thể bắt đầu luyện đan rồi.” Gia Cát Hiểu Hàn khẽ kéo vai nàng, để nàng dựa vào người mình: “Nàng cũng vì thấy hắn thích mới để hắn đi thử nghiệm. Người sống trên đời này chỉ sống vì hai chữ yêu thích, không sống vì cô phụ. Để hắn đi luyện đan, còn ý nghĩa hơn để hắn cứ sống an nhàn suốt cả cuộc đời.”

Thanh Tuyết hít sâu một hơi: “Ngươi nói đúng.” Nàng kế thừa thân thể nguyên chủ, ký ức và tình cảm của nàng nên cũng hiểu được mong muốn bên trong của nàng: đó là trở thành một luyện đan sư ưu tú, nàng không có thiên phú nhưng Ngọc Giới có.

Đến Mộ Dung phủ, Gia Cát Hiểu Hàn thấy nàng lo lắng, vội kéo tay nàng lại, trầm giọng nói: “Nắm chặt ta.”

Ngay sau đó, Thanh Tuyết cảm giác chân mình bị một luồng huyền khí nâng lên, thân thể đột nhiên nhẹ đi. Hiểu Hàn dắt tay nàng đi về phía trước, một lát sau đã đến Thính Tuyết Tiểu Trúc, hạ nhân bên trong đều vô cùng vội vàng, ai ai cũng thấp thỏm lo âu, chỉ sợ chủ nhân viện này cứ vậy mà rời đi.

Một hơi chạy lên lầu ba, căn phòng phía Tây là dành riêng cho Ngọc Giới. Lúc này, Mộ Dung Trọng Hoa đã ở đây, ông cau mày nhìn người trên giường, nhìn thấy Thanh Tuyết và Hiểu Hàn đến, bèn nói: “Nữ nhi, đừng lo lắng.”

Hiểu Hàn tiến lên, nắm tay Ngọc Giới, bắt mạch cho hắn.

Thanh Tuyết đi đến bên giường, nhìn kỹ người trên giường. Khuôn mặt nhỏ bé bằng lòng bàn tay trông nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều, giống như một viên pha lê mỏng mạnh, đυ.ng vào là vỡ nát: “Cha, Ngọc Giới sao vậy?”

“Lúc luyện đan, do vận chuyển huyền lực quá độ nên bị thoát lực, người bình thường nghỉ ngơi là ổn rồi, nhưng nó thì không.” Mộ Dung Trọng Hoa tự trách: “Nếu phụ thân ở cạnh thì nó đã không sao rồi.”

Thanh Tuyết đành trấn an phụ thân, để ông đừng lo lắng quá nhiều.

Rất nhanh, Gia Cát Hiểu Hàn đưa ra kết quả chẩn đoán: “Vẫn là bệnh cũ. Ta sẽ thi triển Trị Liệu thuật, các người ra ngoài trước đi.”

“Được.” Thanh Tuyết gật đầu.

Trong lúc chờ đợi bên ngoài phòng, những hồi ức chợt ùa về trong đầu nàng.

Sau ba năm nàng rời đi, cha mẹ nàng sinh tiếp Đường Thanh Nguyên để kéo dài hương hỏa. Hắn và Ngọc Giới khác nhau, hắn rất khỏe mạnh, hoạt bát, đáng yêu.

Nàng âm thầm bảo vệ hắn, nhưng lại không thể cùng hắn trưởng thành. Chỉ dám đứng trong đêm, bên cạnh cái cửa sổ, lén quan sát hắn.

Nàng nhìn hắn lớn lên, cưới vợ, sinh con, mất cha mẹ, chết và đến khi mộ phần của hắn mọc cỏ…

Nàng biết mọi thứ về hắn nhưng lại chưa bao giờ tham dự vào cuộc sống của hắn.



Nàng thực sự muốn đứng ở trước mặt hắn, nói cho hắn biết nàng là ai.

Nhưng mỗi lần định làm vậy, giọng nói vô tình của ma cà rồng lại vang vọng bên tai: Ngươi là nữ nhi của ta, ngươi không còn quan hệ gì với hắn nữa.

Đây cũng là lý do vì sao nàng rất muốn có một đệ đệ.

Sự xuất hiện của Ngọc Giới như là một ngọn đèn sáng rực rỡ trong cuộc đời nàng, lần đầu tiên soi đường cho nàng đến với thế giới này. Đây là người đệ đệ có cùng huyết thống với nàng, nàng có thể cùng hắn trưởng thành, hắn sẽ cười với nàng, ngọt ngào gọi nàng là tỷ tỷ.

Mộ Dung Trọng Hoa nắm lấy tay nàng: “Ta sẽ không để Ngọc Giới xảy ra chuyện, con ngồi xuống nghỉ ngơi trước, việc trị liệu cần ít nhất nửa canh giờ.”

Cứ vậy mà bị kéo đến phòng khách, Thanh Tuyết ngồi phịch xuống ghế, lông mày vẫn không thê giãn ra. Ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào Mộ Dung Trọng Hoa: “Cha, cha có biết nguyên nhân về căn bệnh của Ngọc Giới không?”

“Nó vừa sinh ra thì đã bị rối loạn nhịp tim, thường xuyên cảm thấy đau đầu, thoát lực, không có sức lực làm bất cứ chuyện gì. Thiên phú của nó không tệ, nhưng vì nguyên nhân này nên không thể vận động mạnh, lần này thực sự là do ta quá chủ quan.”

“Có phải bị trúng độc hay không?” Thanh Tuyết hỏi.

Mộ Dung Trọng Hoa lắc đầu: “Nếu trúng độc thì đã tốt, độc dược còn có thể tra được? Đáng tiếc, ta đã mời rất nhiều trị liệu sư, họ đều nói là không bị trúng độc.”

“Con cảm giác được trong thân thể đệ ấy có một luồng sức mạnh đang dần nuốt chửng sinh mệnh của đệ ấy. Cha có thể tìm ra nó không?”

“Con cảm thấy sao?” Mộ Dung Trọng Hoa kinh ngạc hỏi.

“Đúng vậy.” Thanh Tuyết đáp.

Ông khẽ giật mình, sau đó lại chán nản lắc đầu: “Tìm không ra, ta đã thử rồi, sức mạnh đó rất xảo quyệt, chạm vào là bỏ chạy, ta không bắt được nó.

Thanh Tuyết thầm nghĩ: Hay là nàng thử tiếp một lần nữa xem sao?

Có lẽ do cha con có thần giao cách cảm, Mộ Dung Trọng Hoa đột nhiên cảnh cáo: “Nữ nhi, bệnh của Ngọc Giới đã có cha và trị liệu sư, con tuyệt đối đừng làm loạn, như vậy rất mạo hiểm.”

“Con biết.” Thanh Tuyết qua loa đáp, rồi hỏi: “Dược liệu đã tìm đủ chưa? Khi nào thì mới có thể mở lò luyện đan?”

“Dược liệu đã đủ rồi, khó tìm nhất là Hỏa Tâm Thất Diệp Hoa và Cửu Sắc Cận thì con đã tìm được, những loại dược liệu khác cũng không khó tìm.” Mộ Dung Trọng Hoa đột nhiên khó xử nói tiếp: “Hôm qua Mộ Dung Phẩm Phương đến tìm ta, nói là hắn tạm thời có việc, không thể luyện đan được.”