Chương 34: Nàng Có Tài Thuần Thú Không Thể Mai Một.

Câu hỏi của Thanh Tuyết khiến tất cả đều ngẩn người. Đây là câu hỏi gì vậy?

Thẩm Bích Tiêu suy nghĩ một lúc lâu mới trả lời: “Chỉ có người mới biết trồng cây, nhưng thú cũng không phải không có…Một khi huyễn thú hóa thành hình người, quả thực cũng có vài chủng loài đặc biệt yêu thích việc trồng trọt. Đáng tiếc, ở trường đấu thú không có loại huyễn thú này.”

Hiên Viên Thương Ca thấy ánh mắt nàng lộ vẻ thất vọng, đột nhiên muốn an ủi nàng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.

Ngọc Giới e ngại kéo kéo góc áo nàng: “Tỷ tỷ, đệ đói bụng.”

Thanh Tuyết nghe thấy chữ “đói”, suy nghĩ chợt trở nên mở màng, mùi mật ong thơm lừng tràn vào xoang mũi, con thú tròn trong mắt nàng chính là một món ăn cực kì ngon miệng.

Chiến Vương nói: “Ta đã bảo Thu Lâm đặt một quán rượu. Chúng ta đi thôi.”

Thấy Hiên Viên Minh Duệ lại muốn đi cùng, Thanh Tuyết mới nhìn về phía Mộ Dung Tỏa Đồng, nói: “Tỏa Đồng, thật ngại quá, trễ nải việc của ngươi, làm cho ngươi chưa chọn được con huyễn thú nào hết. Bây giờ các ngươi cứ từ từ chọn, ta và Chiến Vương đi trước.”

Mặc dù Tỏa Đồng và Thanh Tuyết không hợp nhau, nhưng Thanh Tuyết lại gián tiếp cho nàng ta và Duệ Vương một thế giới riêng. Thế là nàng ta kéo tay Duệ Vương, nói với Thanh Tuyết: “Muội cứ chơi vui vẻ đi, tối rồi về nhà cũng không sao, ta sẽ nói với phụ thân cho.”

Thanh Tuyết nghe lời gật đầu, nắm tay Ngọc Giới đi ra ngoài, hoàn toàn không thấy được ánh mắt đằng đằng sát khí của Chiến Vương và Duệ Vương.

Thẩm Bích Tiêu đưa ba người rời khỏi trường đấu thú, lúc lên xe ngựa mới lấy ra một tấm lệnh bài màu trắng, phía trên khắc một chữ “Thẩm”, nói: “Thanh Tuyết tiểu thư, đây là lệnh bài khách khanh của trường đấu thú, bất luận ngươi đi đến đâu, chỉ cần là trường đấu thú của Thẩm gia thì đều có thể được trợ giúp.”

Ngọc Giới kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Bích Tiêu, Chiến Vương gia lại tỏ ra đăm chiêu.

Thanh Tuyết nhíu mày, không nhận: “Vô công bất thụ lộc.”

“Thanh Tuyết tiểu thư, không biết ngươi có hứng thú trở thành một thuần thú sư không?” Thẩm Bích Tiêu hỏi.

“Ta chỉ thích luyện đan thôi.”

“Nhưng theo ta biết, ngươi không thể luyện đan.” Thẩm Bích Tiêu thương tiếc nói: “Mộ Dung Thanh Tuyết, thiên phú của ngươi không thể bị mai một. Nếu ngươi sinh ra ở Thẩm gia, ngươi đã sớm trở thành một thuần thú sư ưu tú.”

Thanh Tuyết kinh ngạc nhìn hắn: “Ta có thiên phú thuần thú sao?”

Vẻ mặt Thẩm Bích Tiêu kích động đến mức đỏ bừng lên, hắn kéo Thanh Tuyết đến một nơi hẻo lánh: “Phải! Mặc dù ngươi đã bỏ qua thời kì tốt nhất, nhưng ta dám chắc, ngươi có thiên phú thuần thú siêu cường, chỉ cần đến Thẩm gia chúng ta, tiến hành hệ thống huấn luyện, ngươi sẽ có thể trở thành tuần thú sư!”

Thấy nàng không bị lay động, Thẩm Bích Tiêu nói: “Đó là một nghề nghiệp được mọi người tôn trọng.”

Tôn trọng? Thẩm Bích Tiêu nói không sai, nguyên chủ thật sự muốn được mọi người tôn trọng. Nhưng mà, bản thân nàng thì sao? Nàng có muốn đi học thuần thú không?

Lúc này, Ngọc Giới kéo áo nàng, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, hay là tỷ thử một chút đi.”

“Không, ta cũng không muốn trở thành thuần thú sư.” Thanh Tuyết nghĩ, lập khế ước với đồ ăn để làm cái gì? Tại sao nàng phải làm chuyện ngu xuẩn đó?



Thẩm Bích Tiêu nghĩ rằng đây là vấn đề gia tộc, dù gì thì quan hệ của Thẩm gia và Mộ Dung gia cũng không được thân thiết lắm: “Thanh Tuyết tiểu thư, ngươi cứ cầm lệnh bài trước đi. Nếu có một ngày ngươi nghĩ thông suốt, cửa lớn của Thẩm gia luôn luôn chào đón ngươi.”

Thanh Tuyết sửng sốt, Ngọc Giới nói: “Ta thay tỷ tỷ cảm ơn ngươi.” Rồi hắn nhận lấy lệnh bài.

Thẩm Bích Tiêu thấy được ánh mắt của Ngọc Giới, lập tức nghĩ ra biện pháp. Nếu hắn có thể thuyết phục sư phụ nhận nàng làm đệ tử thì…

Ngọc Giới rất muốn vì tỷ tỷ làm chút gì đó. Tỷ tỷ đã không thể luyện đan, dù ngoài miệng tỷ ấy không nói nhưng hắn cũng cảm giác được là tỷ không vui.

Phụ thân và hắn đều thấy buồn thay cho nàng, hiện tại, Thẩm Bích Tiêu nói nàng có thể trở thành thuần thú sư. Đây quả thực là một chuyện vui mừng, hắn nhất định sẽ nói chuyện này cho phụ thân!



Thịnh Long cư.

Cố Thu Lâm dẫn ba vị chủ tử đến một gian phòng được trang trí vô cùng trang nhã.

Trên bàn tròn lớn trưng bày rượu, điểm tâm và hoa quả.

Thanh Tuyết gắp một miếng mứt táo màu vàng cho Ngọc Giới: “Ngọt lắm.”

Ngọc Giới đỏ mặt, chu cái miệng nhỏ, cắn mứt táo, lẩm bẩm: “Tỷ tỷ vẫn còn nhớ là mình thích ăn ngọt sao?”

Cố Thu Lâm vỗ tay, mặc hoa đỡ liễu, có tám vị phục vụ nam đi vào, mỗi người đều rất đẹp trai. Từng người một bưng đĩa, ưu nhã mang thức ăn lên.

“Tỷ tỷ!” Ngọc Giới tủi thân giật nhẹ tay áo nàng.

Thanh Tuyết chầm chậm nói: “Nhiều món ăn ngon như vậy làm ta thấy đói bụng quá.”

Tiểu Miêu oán giận nói: “Nha đầu kia, ngươi nhìn đồ ăn nói bụng, hay là nhìn người đói bụng vậy hả?”

“Ta vẫn luôn đói khát mà.” Thanh Tuyết thành thật nói.

Ngọc Giới thầm phẫn nộ. Tại sao Chiến Vương lại để nhiều ca ca xinh đẹp như vậy mang thức ăn lên chứ? Chẳng phải hắn là vị hôn phu của tỷ tỷ sao?

Người hoài nghi không chỉ có Ngọc Giới, Cố Thu Lâm cũng không hiểu vương gia có ý gì: “Ba mươi món ăn đã mang lên đủ, các chủ tử chậm rãi dùng, chúng ta xin cáo lui.”

Chiến Vương nói với Thanh Tuyết: “Buổi chiều, ta đã hẹn Cửu Khanh gặp nhau ở Cực Lạc phường, nàng cũng đi cùng đi.”

Trước khi đi, Cố Thu Lâm vẫn không quên đóng cửa. Sau khi nghe được câu này, hai chân lập tức lảo đảo.

Vương gia, đây là giọng điệu muốn hẹn hò với một cô nương sao? Nếu không phải hắn biết vương gia vì buổi hẹn hò này mà cố ý đổi mới Cực Lạc phường từ trong ra ngoài, thì có lẽ ngay cả hắn cũng nghi ngờ chủ tử đang muốn cưỡng bức con gái nhà người ta đến Ca Vũ phường với mình!



Thanh Tuyết gắp một miếng thịt ba chỉ bỏ vào miệng: “Hôm nay là mười lăm à?”

“Không, hôm nay là mùng chín, nhưng lần trước nàng đã nói là muốn gặp hắn đúng không?”

“Ngươi cố ý hẹn vào hôm nay sao?”

“Đúng vậy.” Chiến Vương đáp.

Thanh Tuyết đặt Đoàn Tử lên chiếc ghế bên cạnh, lấy hai cây huyết ban trúc từ chỗ Tiểu Miêu, nói về phía cửa: “Cố quản gia, ngươi vào đây, giúp ta cho nó ăn chút cây trúc với.”

Cổ Thu Lâm đẩy cửa tiến vào, trông thấy vương gia có vẻ không vui. Hắn cầm lấy cây trúc lớn chừng ba mét, dùng tay không bẻ gãy nó, xé một mảnh lá trúc xuống, cho vào miệng Đoàn Tử.

Đoàn Tử mở miệng ra, để lộ ra hàm răng trắng sáng, hai bên vẫn còn răng nanh, ngập ngừng cắn.

Vương gia không nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình! Cố Thu Lâm nghĩ mình xong đời rồi, chủ tử và Thanh Tuyết tiểu thư đang dùng bữa, hắn bị gọi đi vào, đúng là muốn lấy cái mạng già này mà!

Chiến Vương gắp một miếng thịt cho Thanh Tuyết: “Ăn nhiều một chút.”

Cố Thu Lâm đang cho Đoàn Tử ăn thầm kêu lên trong lòng. Chủ tử, ngài hết thuốc chữa rồi. Nữ hài tử đều thích giữ dáng, nên không thích ăn thịt, ngài lại cho nàng nhiều như vậy! Thanh Tuyết tiểu thư nhất định sẽ tức giận.

Ai mà ngờ, Thanh Tuyết tiểu thư chẳng nói gì, yên lặng ăn thịt.

Cảnh tượng sau đó khiến Cố Thu Lâm ngây cả người.

Thanh Tuyết tiểu thư bắt đầu ăn đống thịt ba chỉ, thứ mà Cố Thu Lâm cho rằng nàng sẽ không bao giờ đυ.ng vào, nhưng mà rất nhanh chỉ sau một khắc đồng hồ, nàng đã càn quét hết sạch.

Trông thấy Chiến Vương lộ vẻ kinh ngạc, Ngọc Giới cười nói: “Vẫn là hai đĩa thịt ba chỉ.”

Đợi đến khi Thanh Tuyết ăn hết ba đĩa thịt ba chỉ xong, Cố Thu Lâm thực sự hóa đá. Mãi đến khi Đoàn Tử cắn vào tay hắn, hắn mới phát hiện nó đã ăn xong huyết ban trúc rồi.

Hai người ăn nhiều khủng khϊếp!

“Hu hu hu!” Đoàn Tử uốn éo người, kêu lên, mở to hai mắt giống như trách hắn không cho nó ăn. Cố Thu Lâm nhận lệnh, tiếp tục bổ cây trúc.

Một canh giờ sau, Ngọc Giới sờ bụng: “Ăn no rồi.”

Thanh Tuyết mím chặt môi, nhìn Đoàn Tử ăn đến mức béo ú, rất muốn nhổ đống thịt vừa ăn ra rồi húp một ngụm máu của nó.

Khát vọng hút máu được phóng đại đến cực hạn, Thanh Tuyết vốn cho rằng nàng có thể dùng lý trí để ngăn chặn, nhưng mà…có đôi lúc không nên quá xem trọng ý chí của mình.

Mỹ thực đang kêu gọi nàng.