Buổi tối đã có Tiểu Trần đóng cửa, Quế Hoan cầm ba gói sủi cảo mà nhà cung cấp đưa ăn thử, thừa dịp trời chưa tối trở về nhà.
Sắp đến cửa tòa nhà, Quế Hoan nhìn thấy có một bóng người đứng ở ngoài cửa, dường như đang chờ mở cửa, đến gần mới phát hiện là một nhân viên giao hàng.
Quế Hoan vòng qua anh ta, mở cửa tòa nhà, nhân viên giao hàng cũng đi theo vào, cười với cô.
Quế Hoan đi không tính là chậm, cô dọc theo đường đi đến lầu sáu, ai ngờ nhân viên giao hàng cũng theo tới lầu sáu.
Quế Hoan bất động thanh sắc liếc anh ta một cái, giả bộ như trong nhà có người gõ cửa phòng, nói: "Ba, mở cửa cho con."
Khóe mắt nhìn về phía nhân viên bán hàng, anh ta cũng đang gõ cửa, gõ chính là cách vách nhà cô.
Ba tiếng vang qua đi, cửa bên cạnh đã bị mở ra, Liêu Liễm mang theo cái đầu ổ gà lộn xộn, mặc một chiếc áo T - shirt màu trắng có chút nhăn, phối hợp với quần âu màu đen, nhìn thấy hai người đứng ở cửa, lông mày anh khẽ động.
Nhân viên giao hàng đưa đồ ăn xong, xoay người đi xuống lầu.
Quế Hoan thừa dịp nhân viên giao hàng đưa đồ thì nhanh chóng mở cửa, nhưng động tác của nhân viên giao hàng quá nhanh, cô vừa mở ra khóa cửa, còn không đợi vào nhà, nhân viên giao hàng đã xuống được nửa tầng lầu.
Quế Hoan cúi đầu nhìn tay, nghĩ có nên mở miệng nói chuyện hay không, chợt nghe Liêu Liễm nói: "Cho cô, phí bịt miệng."
Quế Hoan quay đầu nhìn về phía anh, tay trái Liêu Liễm giơ một hộp đồ ăn, xuyên thấu qua nắp nhựa, có thể thấy bên trong là một nửa cá nướng, hơn nửa còn là nửa phần đầu, cơ bản không có nhiều thịt.
Lại nhìn tay phải anh đang xách túi nilon, bên trong là nửa hộp cá nướng còn dư lại, bụng cá đuôi cá, tươi mới mê người, là anh để lại cho riêng mình.
Cũng không biết anh thật sự không có thành ý, hay là cố ý muốn thăm dò cô.
Lông mi Quế Hoan khẽ chớp, giọng nói không lớn: "Tôi không thấy cái gì, không có lý do gì để nhận."
Đập xe xong, cũng không thấy anh co cẳng bỏ chạy, hiển nhiên là không sợ người khác nhìn thấy.
Liêu Liễm nhìn cô chằm chằm vài giây, gật đầu: "Lúc nào muốn nhận thì nói cho tôi biết."
Nói xong, anh liền đóng cửa phòng lại, trong lúc thoáng qua, Quế Hoan liếc tới bài trí trong phòng, chính giữa phòng khách bày một cái nhà cho mèo thật lớn, cành cây thô hơn ba bốn lần so với bình thường, toàn bộ phòng khách đều bị chiếm đầy.
Anh nuôi mèo?
Xem ra con mèo này không nhỏ, nếu không thì là nuôi rất nhiều mèo.
Ngày hôm sau, Quế Hoan vẫn như thường ngày, từng bước rời giường đi làm, xuống lầu đi ngang qua bãi đậu xe, cô tùy ý nhìn lướt qua.
Xe sang trọng của Liêu Liễm đĩnh đạc dừng ở chỗ đậu xe, bởi vì quá lớn, còn chiếm một đoạn chỗ đậu xe sát vách, vừa vặn, một đoạn kia chính là của nhà cô.
Bởi vì đây là khu nhà cũ, lúc trước quy hoạch không có bãi đậu xe, lúc ấy các hộ gia đình ở đây còn chưa có điều kiện kia.
Sau đó Tổ dân phố căn cứ vào nhu cầu của quần chúng, liền vẽ ra một bãi đậu xe bằng tay, diện tích không đồng đều.
Ba mẹ Quế Hoan không đi ô tô, Quế Hoan đi xe máy, thường dừng ở cửa siêu thị, vì thế bãi đậu xe nhà cô cơ bản thuộc về trạng thái để đó không dùng.
Cho dù Liêu Liễm chiếm vị trí của cô, Quế Hoan cũng sẽ không nói gì, sau khi cô thấy Liêu Liễm đập xe, lại càng không nói.
Ổn định vượt qua một ngày, đêm nay Tiểu Trần không đến trực đêm, Quế Hoan ở lại đến chín giờ, kéo cửa sắt chuẩn bị về nhà.
Nhà cô cách siêu thị không xa, đi bộ chưa tới năm phút, đèn đường chiếu xuống, kéo dài bóng dáng của cô.
Năm nay Quế Hoan ba mươi ba, qua năm chính là ba mươi bốn, rất nhiều bạn cùng lứa tuổi đều đã kết hôn sinh con.
Loại sinh vật bạn trai này, Quế Hoan cũng từng có.
Bản thân cô lớn lên xinh đẹp, ngoại trừ tính tình nặng nề một chút, không có khuyết điểm nào khác quá lớn. Từ khi đi học, đã có không ít nam sinh theo đuổi cô.
Cô tự nhận ánh mắt mình không cao, chỉ cần đối phương ngũ quan đoan chính, không có thói quen xấu là được.
Nhưng yêu đương với mấy người, không có một cuộc tình nào hoàn hảo. Truy cứu nguyên nhân, phần lớn đều là bởi vì cô "lạnh nhạt", thậm chí có người từng nói qua, cô yêu đương giống như "làm theo thông lệ."
Lần hẹn hò đầu tiên nên nắm tay, lần hẹn hò thứ năm nên ôm, sau khi bàn hôn luận gả lại bắt đầu tiếp xúc gần một bước. Kế hoạch thì có, nhưng không hề lãng mạn.
Trong mấy đời bạn trai cũ, Quế Hoan hài lòng nhất là một người đàn ông lớn hơn cô tám tuổi. tao nhã lịch sự, tâm tình ổn định, cộng thêm chuyện anh ta có công việc bận rộn, không cần thường xuyên liên lạc.
Từ ổn định này, đối với Quế Hoan mà nói là một lời ca ngợi.
Không có gì làm cho cô thoải mái hơn là tâm tình ổn định.
Nhưng cuối cùng đoạn tình cảm này không thể tu thành chính quả, bởi vì cô phát hiện mình không phải là "bạn gái" duy nhất của anh ta.
Có lần người đàn ông kia "đi công tác" bốn năm tháng, Quế Hoan còn từng len lén suy đoán, chẳng lẽ địa điểm làm việc người bạn trai này của cô là ở vùng Tam Giác Vàng?
Không nghĩ tới, căn bản anh ta không phải là anh hùng vô danh gì, mà là một Hải Vương thích thả lưới rộng rãi ở bên ngoài.
*Hải vương: người bắt cá nhiều tay.
Tiếng vang phía trước truyền đến cắt đứt suy nghĩ của Quế Hoan, cô ngẩng đầu nhìn về phía trước, dưới đèn đường ở một góc khuất có hai bóng người đang đứng.
Nơi đó quá bí mật, căn bản không thấy rõ dung mạo hai bên, chỉ có thể nhìn thấy động tác mâu thuẫn của hai người, nhìn bóng người đang phản kháng kịch liệt ở đó, có vẻ là một người phụ nữ.