Quế Hoan: "... Liêu Liễm."
Liêu Liễm còn đang liếʍ môi, tới tới lui lui, đầu lưỡi của cậu rất dài, cảm giác không cần tốn nhiều sức là có thể liếʍ đến mũi.
"Có chuyện gì vậy?"
"Có phải cậu bôi dầu lên người tôi không?"
Liêu Liễm nghiêng đầu, lại đi trở về, nhìn đồng phục học sinh của cô, Quế Hoan nhanh chóng dời đi một bước, chỉ sợ Liêu Liễm đi lên liếʍ......
Liêu Liễm nhìn một chút, nghiêm túc nói: "Không có."
Quế Hoan quay đầu nhìn hai mắt, quả thật không có dấu dầu. Đưa tay áo lại gần ngửi ... Ừm, có mùi bánh nướng.
Liêu Liễm quay đầu lại hỏi: "Cậu muốn về nhà sao?"
"Đúng vậy, còn cậu?"
Liêu Liễm lắc đầu: "Tôi muốn ra công viên tản bộ."
Quế Hoan: ...... Cậu không phải là ông già, cơm nước xong đi công viên tản bộ làm gì?
"Không về nhà làm bài tập?"
Liêu Liễm mặt không đỏ tim không đập: "Sẽ không."
Quế Hoan: "... Sao không làm?"
Liêu Liễm: "Không biết làm."
Trả lời tương đối tùy hứng.
Quế Hoan đã thấy qua các loại người trốn tránh làm bài tập, từ sao chép của người khác, đến bịa đặt lung tung, chưa từng thấy Liêu Liễm thẳng thắn như vậy, trực tiếp ngả bài nói sẽ không làm!
Liêu Liễm dùng lòng bàn tay cọ cọ mặt, ánh mắt lưu loát nhìn cô, nói: "Cậu muốn dạy tôi sao?"
Quế Hoan không muốn dạy, một chút cũng không muốn.
Từ sự tiếp xúc của cô với Liêu Liễm mà xem, có lẽ thành tích của đứa nhỏ đang ở trình độ lung lay sắp đổ, càng miễn bàn đến năng lực lý giải của cậu.
Nhưng bởi vì cái gọi là ăn ké chột dạ, cô vừa ăn năm cái bánh nướng của Liêu Liễm, hiện tại nói không dạy, thật sự có chút không thể chấp nhận được.
Hơn nữa, giúp đỡ bạn bè, cũng coi như là làm chuyện tốt đi?
Quế Hoan thở dài, giọng nói không lớn: "Cậu muốn làm bài tập cùng tôi sao?"
Liêu Liễm do dự một hồi, cậu còn muốn đi xem cá, nhưng cá sẽ không chạy, tối nay cậu có thể đi xem.
Liêu Liễm gật đầu: "Muốn."
Hai mươi phút sau, Quế Hoan liền hối hận.
Cô vẫn là đánh giá thấp trình độ của Liêu Liễm, khi Liêu Liễm giơ lên chữ thường dùng của một đứa trẻ mười tuổi, hỏi cô đọc như thế nào, thiếu chút nữa Quế Hoan đã không khống chế được biểu tình trên mặt mình.
Quế Hoan hỏi ra nghi vấn lớn nhất của mình: "Liêu Liễm, cậu học tiểu học ở đâu?"
Liêu Liễm: "Nhà."
Quế Hoan cho là mình nghe lầm, lại hỏi một lần nữa: "Chỗ nào?"
Ánh mắt Liêu Liễm bị con muỗi bay lượn trên không hấp dẫn, con ngươi đảo qua đảo lại trong hốc mắt, đáp: "Học ở nhà."
Quế Hoan: "... Vì sao?"
Lấy trình độ kinh tế của nhà Liêu Liễm, căn bản không có khả năng không có tiền đi học.
Hai tay Liêu Liễm giãn ra, "Ba" một tiếng giòn tan, chuẩn xác đập trúng muỗi.
Cậu liếʍ môi, chịu đựng không đưa vào miệng, mở tay ra, ý bảo Quế Hoan dùng giấy gói nó lại.
"Ba tôi nói, tình trạng sức khỏe của tôi...... Không thích hợp."
Quế Hoan:...... Tình trạng sức khỏe của cậu có thể chạy có thể nhảy còn có thể đánh nhau, có cái gì mà không thích hợp?
Nếu như là tự mình hoàn thành việc học tiểu học ở nhà, Quế Hoan biết mấy dạng.
Có khi là trí lực có khuyết điểm, có khi là phụ huynh đề xướng giáo dục tự do, còn có gia cảnh túng quẫn.
Liêu Liễm như vậy .... Thật đúng là ba ba bò cạp --- Độc nhất vô nhị.
Quế Hoan nghĩ nghĩ, hỏi: "Khi còn bé cậu từng bị bệnh nặng gì sao?"
Tóc của Liêu Liễm không ngắn, còn hơi cứng, cậu gãi gãi nói: "Tôi chưa từng bị bệnh."
Từ nhỏ sức khỏe của cậu đã vô cùng khỏe mạnh, là một đứa trẻ hiếu động từ khi còn trong bụng mẹ, vừa sinh ra đã biết há miệng ăn, vài ngày sau đã có thể bốn chân chạm đất, chạy khắp núi.
"Vậy tại sao không cho cậu đi học?"
Liêu Liễm nhíu mày, lầm bầm nói: "Ba mẹ tôi ... Sợ tôi không hòa hợp."
Nguyên văn lời ba cậu là: Ngàn vạn lần không thể đưa nó đi nhà trẻ! Quá nguy hiểm! Nó muốn ăn con người ta, em nói xem nên nhốt nó hay làm thịt nó? Hơn nữa cũng không thể áp dụng "Đạo luật bảo vệ trẻ vị thành niên."
Quế Hoan nghĩ thầm: ...... Đây thật sự là có chút bảo vệ quá mức.
Mặc dù tính tình của Liêu Liễm có chút độc đáo, nhưng cũng không tới trình độ quái gở. Trạng thái hiện tại của cậu, ngược lại rất giống thú cưng chưa hòa nhập vào xã hội......
Chính là kiểu mèo chó khi còn bé chưa từng gặp qua nhiều đồng loại, cho nên thích đi một mình.
"Ở nhà cậu học tài liệu gì?"
Liêu Liễm không hiểu ý của cô lắm, phản ứng trong chốc lát nói: "Không có tài liệu giảng dạy."
Quế Hoan kinh ngạc: "Vậy học cái gì?"
Chẳng lẽ là nội dung do ba mẹ cậu tự mình tổng hợp?
"Xem ảnh biết chữ, còn có tính toán, tôi còn có thể học thuộc bảng cửu chương."
Quế Hoan: ...... Cậu thật tuyệt vời nha, một nam sinh lớp tám, vậy mà chỉ biết đọc bảng cửu chương.
Quế Hoan trầm ngâm một lúc lâu, trở về phòng lấy tài liệu lớp sáu của cô ra, còn có sách lớp bảy, bỏ hết vào trong túi, đưa cho Liêu Liễm, nói: "Cậu cầm về xem, không hiểu chỗ nào thì hỏi tôi."
Trách không được mỗi ngày đi học đều không để ý, thì ra căn bản là không nghe hiểu. Đối với cậu, bài giảng của giáo viên chẳng khác nào là gió thoảng qua tai, không ngủ đã là một kỳ tích.
"Đi học không nghe hiểu, không buồn ngủ sao?"
Liêu Liễm chậm rãi trừng mắt nhìn: "Tôi có thể ngủ mở mắt."
Quế Hoan:...