Lúc Quế Hoan lên đại học, ba cô lại mở một cửa hàng bán kim khí, trong nhà mới coi như chính thức bước vào tầng lớp khá giả.
Sau khi ba mẹ đi rồi, Quế Hoan cũng không muốn quay về thành phố lớn nữa, cô không có ham muốn vật chất gì, động một chút là túi xách mấy vạn, đối với cô mà nói nó còn không có sức hấp dẫn bằng túi nilon.
Gọn nhẹ, lúc không cần thì cất vào túi áo là được, cho dù mua đồ ăn hay là đựng nhu yếu phẩm, đều có thể lập tức bỏ vào trong, không giống túi da, không thể dính nước, cũng không thể đựng hải sản, chính là một đồ vật không có tính thực dụng gì.
Quần áo thì sao, có thể mặc là tốt rồi, quần áo cao cấp thì có làm sao? Nếu như nói đắt, vậy tơ vàng lũ y mới là đắt nhất, nhưng đó đều là cho người chết mặc khi hạ táng...
Những "sản nghiệp" trong nhà cô cũng không bán ra ngoài, tiệm thức ăn nhanh vẫn tiếp tục mở, tiệm kim khí vẫn có người trong coi, thỉnh thoảng cô đi xem là được, bình thường đều làm ổ ở trong siêu thị.
Lượng cơm của cô nhiều, có thể thường xuyên ăn uống trong giờ làm việc, vô cùng thuận tiện.
Rửa mặt xong, Quế Hoan thay một chiếc áo len cổ cao màu đen, quần jean màu xanh, cột tóc thành đuôi ngựa, xách túi tiện lợi bảo vệ môi trường mua ở siêu thị, sảng khoái đi ra cửa.
Tòa nhà này là tòa nhà cũ, tổng cộng có sáu tầng, nhà cô ở trên sân thượng, nhà đối diện trước đó đã dọn đi, hiện giờ cho một đôi vợ chồng nhỏ làm công ở thành phố Tang thuê.
Ở giữa có một nhà hàng xóm cũ, họ Liêu, quanh năm chỉ có một đứa con trai ở nhà, cùng tuổi với cô, lúc học trung học còn cùng lớp một thời gian.
Tính tình của Quế Hoan không quá thích kết giao bạn bè, trung học rồi đại học, cho tới bây giờ cô chưa từng nhớ toàn bộ tên bạn học cùng lớp.
Đối với ba mẹ đều có thể nói là tình cảm đạm mạc, càng không có khả năng có ưu đãi đặc thù gì đối với người xa lạ, cho nên cô tận khả năng không tham gia mấy bữa tụ tập của bạn học, chủ yếu là sợ đi nhầm phòng, không gọi được tên người ta, khiến cho tất cả mọi người xấu hổ.
Trường hợp náo nhiệt không hợp với cô, chỉ có một mình cô giống như đang mơ một giấc mộng dài đằng đẵng, còn chưa tỉnh lại.
Đêm qua vừa mới có tuyết rơi, ra khỏi cửa, bên ngoài là một mảnh trắng xóa, nhìn chỗ nào cũng là một mảnh trắng xóa.
Quế Hoan kéo khóa áo lông, vùi nửa khuôn mặt dưới vào trong cổ áo, chậm rãi đi về phía siêu thị.
Mở cửa sắt, mở nguồn điện, nhét xúc xích nướng đông lạnh, bánh bao vào lò nướng và tủ đun nóng, nấu trứng trà và lẩu Oden mà tối hôm qua đã chuẩn bị xong, Quế Hoan lấy chổi ra, đi ra ngoài quét tuyết và bậc thang trước cửa, chỉ chốc lát đã có khách đến.
*Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình.
Phần lớn người đến trong khoảng thời gian này đều là học sinh và người đi làm, người trẻ tuổi sống một mình, rất nhiều người đều không có thói quen làm đồ ăn sáng, Quế Hoan bận rộn cả buổi sáng, khoảng chín giờ rưỡi mới nhàn rỗi lại, bắt đầu ăn bữa sáng của mình.
Dùng đũa tuốt đồ ăn từ trên xiên que của lẩu Oden xuống, cầm một túi gân bò cay cùng nấm kim châm từ trên kệ hàng, trộn xong thì thêm chút tương vừng cùng dấm chua, Quế Hoan bưng chén lên, chậm rãi ăn ngấu nghiến, sau đó ăn bánh bao nóng hổi.
Buổi chiều có người làm part – time đến thay ca, Quế Hoan ăn xong đi dạo một vòng trong siêu thị nhỏ, lấy ra một chai sữa chua từ trong tủ lạnh, lại xoay người lấy xuống một gói chân gà ngâm ớt từ trên kệ hàng.
Quế Hoan không béo, cao một mét sáu tám, mới hơn năm mươi cân, mẹ Quế Hoan cũng từng chậc chậc lấy làm kỳ lạ, mỗi ngày ăn nhiều đồ như vậy, đồ ăn đều đi đâu rồi?
Một gói chân gà không đủ, Quế Hoan lại đi lấy một gói măng ngâm tiêu, măng trúc thanh thúy nhai lên phát ra tiếng răng rắc răng rắc, thanh niên đến siêu thị nghe thấy tiếng thì nhìn qua, càng nhìn càng thèm, liền cầm một gói lên.
Lúc tính tiền còn cười nói: "Bà chủ, cô có thể phát sóng trực tiếp mukbang bán hàng, cô ăn rất ngon miệng."
Quế Hoan liếʍ liếʍ khóe miệng, trên khuôn mặt trắng nõn là một đôi mắt phượng như mực, khóe mắt hơi nhếch lên, đôi môi mỏng kéo ra một nụ cười hơi nhạt: "Lúc tôi ăn rất chuyên tâm, không có biện pháp phân tâm để bán hàng."
Quế Hoan rất đẹp, cười rộ lên giống như hoa hải đường.
Thiếu niên đỏ mặt, đột nhiên có chút khẩn trương, lắp bắp nói: "Cô, cô chỉ cần ăn là được, cũng không, không cần nói chuyện."
Quế Hoan cười nhạt không nói, tiễn khách hàng đi, cô nhìn thời gian, chậm rãi tính toán sổ sách.
Trên ti vi trong tiệm đang chiếu phim luân lý gia đình, sống lưng Quế Hoan thẳng tắp, mắt nhìn máy tính, tay trái nhập số liệu đâu vào đấy, tay phải cầm bút máy, ghi chút hạng mục công việc vụn vặt ở trên sổ.