Mất gần ba mươi phút, Liêu Liễm mới ăn hết mì sợi, ngay cả bình mắm tôm kia cũng hết sạch.
Quế Hoan: "Cậu có muốn uống nước không?"
Liêu Liễm liếʍ môi nói: "Muốn."
Quế Hoan vừa định đứng dậy đi lấy ly, Liêu Liễm liền gọi cô lại, cầm bình mắm tôm nói: "Rót vào đây."
Cô từng thấy người ta dùng chai đồ uống đựng nước uống, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua có người dùng bình mắm tôm để đựng nước uống.
Rót nước vào bình mắm tôm, Liêu Liễm lắc trái lắc phải, còn dùng đũa quấy, chọc hết mắm tôm dính trên vách bình xuống, uống vào bụng, ánh mắt trừng tròn xoe, dường như rất hài lòng.
Quế Hoan: ...... Không sợ mặn.
Bóng đen phía trên chợt lóe, Quế Hoan ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy bên cạnh chữ đỏ "Dư mệnh mười ngày" có thêm mấy chữ đen, trên đó viết: "Thêm hai giờ."
Còn sống mười ngày lẻ hai giờ.
Tuyệt đối không nghĩ tới, quả thật là kết quả thứ hai mà cô dự đoán.
Muốn sống thì phải làm người tốt.
Vậy thì vấn đề là, cô đã làm "Một việc thiện", tại sao chỉ được kéo dài thêm hai giờ đồng hồ?
Cô chịu nóng bức làm mì sợi, lại thổi nguội giúp cậu, cuối cùng chỉ được hai giờ?
Nếu như muốn sống thêm vài ngày, cô phải đi đâu để làm nhiều chuyện tốt như vậy?
Quế Hoan trầm mặc hồi lâu, ánh mắt tùy ý đảo qua, nhìn thấy toàn thân trên dưới của Liêu Liễm là một mảnh hỗn độn.
Cô suy nghĩ một chút, hỏi: "Sao cậu lại bị thương?"
Nếu là bình thường, chắc chắn Quế Hoan sẽ không xen vào việc của người khác. Nhưng lúc này không giống ngày xưa, làm bữa cơm được hai giờ, nếu giải quyết được vấn đề đánh nhau ẩu đả của cậu, có phải cô có thể kiếm được thêm hai giờ nữa không?
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là, Liêu Liễm là bị người khác đơn phương đánh, tốt nhất là mang tính chất bắt nạt.
Liêu Liễm cầm bình mắm tôm, đang rót nước vào bên trong.
Cũng không ngẩng đầu lên mà nói: "Không liên quan đến cậu."
Rất tốt, rất cá tính, một cậu bé nổi loạn có lòng tự trọng cao.
Quế Hoan: "Đánh nhau với người khác?"
Liêu Liễm nhíu mày, hơi khinh thường nói: "Vậy không tính là đánh nhau."
"Vậy tính là cái gì?"
Tiếp xúc không thân thiện giữa tay với chân?
Liêu Liễm uống một ngụm nước mắm tôm, liếʍ liếʍ mắm tôm dính trên miệng bình, dường như đang muốn sắp xếp từ ngữ để hình dung sự kiện này.
Suy nghĩ nửa ngày, năng lực tổ chức ngôn ngữ của Liêu Liễm vẫn không thể tìm được một từ thích hợp, vì thế lặp lại một lần: "Không tính là đánh nhau."
Quế Hoan: "Vậy cậu cảm thấy cái gì mới là đánh nhau?"
Liêu Liễm mím môi, ánh mắt lóe ra ánh sáng nhạt như hắc diệu thạch, mơ hồ mang theo chút hưng phấn nói: "Đánh nhau, là phải thấy máu."
…. Đứa nhỏ này, tám phần là xem phim võ hiệp nhiều rồi.
Quế Hoan chỉ vào lòng bàn tay trái và đầu gối bị trầy da của cậu, nói: "Cậu đây không phải là thấy máu rồi sao?"
Sắc mặt Liêu Liễm cứng đờ, mạnh miệng nói: "... Cái này không tính là thấy máu."
Quế Hoan cảm thấy có thể mạch não của Liêu Liễm không giống cô lắm, căn bản hai người không có chung cách nói.
Ngồi đối diện một hồi, Quế Hoan hiếu kỳ nói: "Cậu biết tên tôi không?"
Liêu Liễm nhìn cô, nói rõ ràng: "Quế Hoan."
Quế Hoan vô cùng kinh ngạc, nhưng nghĩ hai người học cùng một lớp, biết tên cũng coi như bình thường.
Chợt nghe Liêu Liễm nói: "Mẹ cậu thường xuyên lớn tiếng gọi tên cậu từ cửa sổ, ba cậu họ Quế."
Quế Hoan: Ừm, coi như là có năng lực tư duy logic cơ bản.
Quế Hoan nhìn đồng hồ, đã ba giờ rưỡi chiều, hỏi: "Cậu không về nhà sao?"
Liêu Liễm: "Chìa khóa bị mất."
"Mấy giờ ba mẹ cậu về?"
Đột nhiên cảm xúc của Liêu Liễm trở nên có chút nôn nóng, thấp giọng nói: "Cuối năm."
Quế Hoan: "... Chỉ có một mình cậu ở nhà?"
Lòng của hai vị ba mẹ này cũng thật lớn mà, không nói Liêu Liễm nhỏ gầy hơn so với bạn cùng lứa tuổi, cậu mới mười lăm tuổi, còn là một vị thành niên, làm sao có thể để cho cậu sống một mình?
Hơn nữa người sáng suốt cũng có thể nhìn ra, căn bản đứa nhỏ này không có năng lực tự gánh vác.
Liêu Liễm nhìn đồng hồ trên tường, nói: "Năm giờ chiều cậu tôi sẽ về."
Quế Hoan thở phào nhẹ nhõm, hoàn hảo, không có thái quá.
"Cậu xem ti vi trước đi, chờ cậu của cậu về thì hẵng về nhà."
Quế Hoan đưa điều khiển từ xa cho Liêu Liễm, điều chỉnh ăng ten TV, lấy sách giáo khoa của mình từ trong phòng ngủ.
Một khi trở lại tuổi mười lăm, ngoại trừ tuổi tâm lý dài ra, cái gì cô cũng không có. Tháng bảy chính là thi cuối kỳ, bởi vì mẹ cô thích nhất là bằng khen, nhất định cô phải ôn tập kiến thức sách vở đã buông xuống từ mười năm trước một chút.
Mặc dù cô cũng không biết, mình có thể thuận lợi sống đến lúc đó hay không.
Lật xem sách giáo khoa, trong lòng Quế Hoan đã nắm chắc, khoa xã hội đọc thuộc lòng là được rồi, toán lý hóa chính là thế mạnh của cô. May mắn là cấp hai, mà không phải cấp ba.
Độ chuyên chú của Quế Hoan vô cùng cao, lúc học tập sẽ không phân tâm chút nào, Liêu Liễm ngồi bên cạnh cũng rất an tĩnh, uống nước mắm tôm, xem ti vi.
Ngồi một giờ, Quế Hoan duỗi lưng một cái, quay đầu nhìn về phía TV, bên trong đang phát sóng chương trình thế giới động vật.
Lại nhìn Liêu Liễm, cậu đang ngẩng đầu, tầm mắt chạy qua chạy lại theo con ruồi đang bay trên không trung.
Quế Hoan:...