Chương 15

Vốn dĩ gϊếŧ quỷ không phải nhẹ nhàng, nhưng giờ đây, trong tay tôi là kiếm Lôi Phách Đào Mộc ngàn năm, thêm cả Thông Bảo Đại Ngũ Đế đó. Đâu khác gì thách đấu lập acc mới chơi với đồng đoàn.

Quả nhiên, ngay khi tôi chuần bị tung tiền xu lên trời, hơi sương đen xung quanh liền nhanh chóng rút đi. Tôi rút thêm thanh kiếm gỗ, sẵn sàng dạy ma, Kiều Mạc Vũ lại cười cười ngăn tôi lại:

"Đại sư uy vũ, con quỷ nhỏ kia đã chạy mất rồi!"

Tôi vòng ra phía sau tấm bia đá, dễ dàng phát hiện ra một trận pháp triệu hồn được khắc đơn giản. Những quỷ hồn trong vòng vài trăm dặm sẽ không thể kiềm chế sự hấp dẫn của tấm bia đá này, họ tự dâng xác đến làm lá chắn cho tầm bia này.

Kiều Mạc Vũ và tôi ngồi chống lưng vào tấm bia đá, cô ấy móc điện thoại ra chụp lại trận pháp:

"Quá đỉnh, trận này dùng trông nhà còn tốt hơn nuôi chó nữa, để tôi chụp lại về nhà bày lại mới được."

Mạnh Viễn một lần nữa lặng lẽ lùi lại, cố gắng cách chúng tôi xa nhất có thể. Giải quyết phiền phức xong, con đường phía trước chúng tôi lộ ra, ngay dưới chân là một vách đá dựng đứng.

Kiều Mạc Vũ nhìn xuống khoảng không sâu hoắm kia, sắc mặt dần trở nên khó coi:

"Mộ nằm ở đáy thung lũng."

Trợ lý của Mạnh Viễn lấy ra một thiết bị có hình dạng kỳ quặc từ túi và ném nó xuống thung lũng. Sau một lúc, anh ta quay lại nói với Mạnh Viễn, khuôn mặt trắng bệch:

"Thiếu gia, từ đây xuống đáy thung lũng, cao hơn 860 mét."

Mạnh Viễn lấy một vài túi đồ ra, dựa vào hình dạng của chúng, không khó đoán ra đây là mấy cái dù lượn mà Tống Phi Phi hay chơi:

"Đại ca bình tĩnh, đi xuống thì dễ thôi, nhưng lúc lên thì phải làm thế nào?"

"Tôi đã nhắn cho quản gia, sáng sơm mai sẽ có người lái trực thăng đến đón chúng ta."

Mạnh Viễn và trợ lý của anh, Tần Duệ, bắt đầu sửa soạn mấy chiếc dù lượn. Kiều Mạc Vũ mặt đầy lo âu:

"Bay dù lượn giữa đêm? Mấy người có điên không? Có biết rằng dưới thung lũng có bao nhiêu cái cây không? Rồi vách đá nữa, mấy người không nhìn thấy có bao nhiêu cây mọc ngang ra hả?"

Mạnh Viễn nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, sau đó xoè tay:

"Trả lại cho tôi chuỗi Xá Lợi, thanh kiếm gỗ đào và Thông Bảo Đại Ngũ Đế."

Kiều Mạc Vũ nín bặt. Tôi liếc ra sau:

"Còn không ra? Nếu không ra, chúng tôi sẽ xuống trước."

"Đợi, đợi một chút!"

Kiều Mạc Vũ và Mạnh Viễn mở to đôi mắt, kinh ngạc nhìn hai người đàn ông bất ngờ xuất hiện từ phía sau cây.