Dương Dư Hà đúng lúc lại đang ở trong nhóm lớp, gửi một phạm vi của các tiết mục vào: Hằng năm đều gần đến lúc thi mới quyết định phạm vi của các tiết mục, chỉ cần chọn một cái đơn giản thôi.
Không thể nghi ngờ, đơn ca chỉ có hai loại ca khúc: Ca khúc yêu nước và dốc lòng cho thanh xuân.
Ngay vào lúc trong lớp đang lưỡng lự giữa《 tương lai tôi không phải mộng 》 và 《 tôi tin tưởng 》, thì Lưu Thư Phong lại gửi tin nhắn lại: Báo cáo lớp trưởng, lớp chúng ta chọn 《 tương lai tôi không phải mộng 》.
Nhiễm Mông vừa mới trải qua một trận chiến, không còn khí thế hùng hổ dọa người, không đành lòng nhắn lại: Vậy xướng 《 tôi tin tưởng 》
Lúc sau lại có lác đác một số người đồng ý tán thành.
Cả một lớp phần lớn đều thiếu tình đoàn kết, cũng không có nhiều cảm giác vinh dự tập thể. Nhiệt tình cũng tan đi, những người khác đã sớm cầm điện thoại làm chuyện của mình.
Tiết mục hợp xướng còn chưa được định ra, Phương Tri Nịnh nhảy xuống khỏi sopha xỏ dép lê đi vào trong thư phòng, trong miệng nhỏ giọng nhắc nhở: “Không được không được, 《 tôi tin tưởng 》không được.”
Ngay cả tính cách đại thiếu gia của Chu Gia Diên, cũng sẽ không bỏ qua lần nữa cho cái đám nữ sinh phiền phức kia. Chờ đến khi bọn họ tranh cãi mệt rồi, không nói nữa, lại ném một phiếu bầu vào trong, quy củ bầu phiếu xong, mọi người đều vui mừng.
Chu Gia Diên cũng nghĩ như vậy, cũng sẽ làm như vậy, ngồi ở trước máy tính, âm thanh bàn phím máy móc di chuyển, chơi trò chơi giải trí.
Tiếng bước chân từ xa đi đến gần, hắn cũng không để ý.
Điện thoại trong tay bị lấy đi, Phương Tri Nịnh túm tay Chu Gia Diên qua, mở khóa điện thoại.
“Tôi giúp cậu khởi xướng tiết mục luyện tập cho tiết mục hợp xướng.” Cô nói như điều đương nhiên: “Thuận tiện giúp cậu bình chọn nha.”
Không biết là tại sao, một thầy giáo cao tuổi thích bài hát 《 tôi tin tưởng 》 này, từ lúc Phương Tri Nịnh vào học đến nay, bình quân mỗi ngày đều tiếp nhận bài ca rửa tội. Đã hơn một năm trôi qua, quảng cáo trường học cũng không biết mệt mỏi mà lặp lại bài hát này như cũ.
Cho nên tuy rằng Phương Tri Nịnh đặt bài hát này ở giữa chỗ bình chọn, nhưng số phiếu lại cực thấp. Đại bộ phận trong lớp học đều chọn bài hát《 Ngôi sao sáng nhất trong trời đêm》, đây là một bài hát Phương Tri Nịnh rất thích.
Lựa chọn ca khúc yêu thích, khóe miệng Phương Tri Nịnh cong lên, cầm điện thoại của Chu Gia Diên, dùng tên Chu Gia Diên, nhắn một câu: “Được, vất vả cho mọi người rồi :)).
Chỉ trong chốc lát, Lưu Thư Phong đã gửi tin nhắn riêng đến cho Chu Gia Diên.
[Lưu Thư Phong: Lớp trưởng, không nghĩ đến cậu thật ra… quá đáng yêu]
Tin nhắn giây tiếp theo gửi đến, Lưu Thư Phong giống như đã phát hiện ra được chuyện gì đó. Thật cẩn thận nhắn năm chữ: Phương Tri Nịnh? Là cậu?
Phương Tri Nịnh rất tốt tình là trả lời cậu ta: Cậu đoán xem.
Sau đó lại không để ý đến cậu ta nữa, mặc kệ cậu ta có tưởng tượng gì không.
Thời gian còn sớm, Phương Tri Nịnh lại đi luyện tập dương cầm. Càng về sau chuyện học càng nặng nề, hiện tại còn khó mà có được thời gian rảnh rỗi. Đối với học sinh lớp 11 bọn cô mà nói, còn rất là may mắn.
Thời gian luyện tập kết thúc, bên ngoài cửa truyền đến tiếng động.
“Dì Hứa, dì đã trở về rồi.” Phương Tri Nịnh tưởng Hứa Lộ Hoa dắt chó trở về, đầu cũng không ngẩng lên.
“Nịnh Nịnh, đã lâu không gặp, luyện đàn sao?” Một giọng nam vang lên.
Phương Tri Nịnh ngẩng đầu nhìn lại, kinh ngạc nhìn người đàn ông trung niên trước mắt: “Chú Chu, Chú hết bận rồi.” Lại nói, cô ở nhờ Chu gia nhiều ngày như vậy rồi, nhưng lại bây giờ mới nhìn thấy Chu Nghị Minh.
Chu Nghị Minh buông vali xuống, một tay giấu phía sau đi về hướng Phương Tri Nịnh: “Dì Hứa cháu đâu?”
“Dì Hứa dắt bánh gạo ra ngoài đi dạo, chú không gặp dì ấy ở tiểu khu sao?” Phương Tri Nịnh nghiêng đầu nhìn thứ phía sau Chu Nghị Minh.
Chu Nghị Minh bật cười, lấy một bó hoa hồng từ phía sau ra: “Tặng cho dì Hứa của cháu.”
“Oa, thật lãng mạn.”
“Đúng rồi, Chu Gia Diên đâu?” Chu Nghị Minh lại lấy một quyển sách dày mới xuất bản từ trong cặp ra, trên bìa in mấy chữ to đùng “Kiến thức thương nghiệp” rất bắt mắt. “Tiểu tử này bảo chú mang về cho nó, cũng không biết là muốn giả vờ giả vịt hay là muốn học thật.”
Cửa phía sau Chu Nghị Minh lại mở ra, lần này là dì Hứa dắt chó về.
Chạy vào trước là bánh gạo, bước chân nhỏ ngắn tung tăng chạy về phía Phương Tri Nịnh.
Bánh gạo chỉ là một con Samoyed nhỏ, hai mắt đen như quả nho lớn, lay động nhìn cô cười ngây ngô, nhìn rất khờ khạo, rất muốn chơi cùng.
“Anh đã về rồi!” Nhìn thấy Chu Nghị Minh, Hứa Lộ Hoa kìm chế không được sự vui sướиɠ trong lòng. Nhìn thấy bó hoa tươi kia, trên mặt lại không giấu nổi vẻ thẹn thùng.
“Ừm, đã về rồi.” Chu Nghị Minh thuận thế tiến lên, đưa bó hoa tươi, nắm láy tay vợ.
“Chú dì, ngủ ngon, cháu về phòng gọi video với mẹ đây.”
Loại bầu không khí này, Phương Tri Nịnh mà ở lại quả thật chính là bóng đèn mười nghìn oát, cô rất tự giác mà nhường lại không gian, đi về hướng trên tầng.
Chu Nghị Minh gọi Phương Tri Nịnh lại, đưa cho cô quyển sách dày kí nói: “Làm phiền cháu đưa cho Chu Gia Diên.”