Chương 10: Đón

Chiều thứ bảy, Trình Kiêu Kiêu hẹn Phương Tri Nịnh ra cửa đi dạo phố, thuận đường mang bài tập kỳ nghỉ cho cô cứu cấp.

Sau khi trang điểm một phen, Phương Tri Nịnh mặc váy hai dây màu vàng nhạt vô cùng cao hứng ra cửa, lúc đổi giày gặp phải Chu Gia Diên cũng ra cửa.

Hôm nay Chu Gia Diên một bộ áo thun trắng quần đùi đen, nhìn có vẻ cao cao gầy gầy, hơi thở thiếu niên ập vào trước mặt, khuôn mặt đẹp trai môi hồng răng trắng kia vừa ra khỏi cửa không biết lại phải thu hoạch bao nhiêu em gái nhỏ mê muội.

Đừng nói, này vừa thấy đã biết là cùng đám anh em kia của hắn đến sân bóng rổ rơi mồ hôi.

Chu Gia Diên liếc váy mới của Phương Tri Nịnh và túi vải trên vai cô một cái: “Này, ra ngoài hẹn hò?”

“Đúng rồi, đi dạo phố cùng một anh đẹp trai.”

“Đẹp trai bằng tôi không?”

“Cậu có liêm sỉ chút đi.”

“Lão Chu, con muốn đi trung tâm thể dục, chở con 1 đoạn đường.” Chu Gia Diên chả sao cả cười cười, quay đầu lại hô trong phòng.

“Không biết lớn nhỏ, chờ ba một chút.” Chu Nghị Minh ở thư phòng đáp lại.

Lúc còn học cấp 2, Phương Tri Nịnh vô cùng hâm mộ một nhà Chu Gia Diên gia đình hòa thuận, cha mẹ ân ái, tư tưởng thoải mái, sẽ không can thiệp quá độ vào cuộc sống cá nhân của con cái. Không giống mẹ cô, luôn là một dáng vẻ nữ cường nhân nghiêm khắc không dễ chọc, đối với cô rất nghiêm khắc.

Đây cũng là lý do Phương Tri Nịnh từ nhỏ thích chạy tới Chu gia cách vách. Ở trước mặt Hứa Lộ Hoa, cô không có nhiều yêu cầu tuân thủ quy củ như vậy, cũng không cần lo lắng bị trách phạt vì ăn cơm chậm.

Sau cấp 2, quan hệ giữa Phương Tri Nịnh và mẹ có cải thiện, thử tìm hiểu đối phương. Dần dà, cô phát hiện người mẹ dưới bề ngoài thông minh tháo vát cũng có một lòng yêu thương cô, sẽ bắt đầu đối tốt với cô, công việc dù vội cũng sẽ rút ra thời gian tâm sự cùng cô.

Có lẽ thấu hiểu là phương thức gia tăng tình cảm hữu dụng nhất trên thế giới, Phương Tri Nịnh dần dần hiểu được sự nghiệp mẹ dốc sức làm không dễ dàng, Lâm Hồng cũng học được cách buông tay, vì con gái mà tạo ra hoàn cảnh gia đình thích hợp trưởng thành, đương nhiên ba Phương cũng góp không ít sức trong đó.

Ngồi ở ghế sau xe, Phương Tri Nịnh cúi đầu cùng Trình Kiêu Kiêu quy hoạch hành trình kế tiếp. Con gái đi dạo phố đơn giản là các loại cửa hàng phục sức và tiệm trà sữa đồ ăn.

Hai người hẹn gặp ở đại đạo phồn thịnh. Chu Nghị Minh dựa theo chỉ thị Phương Tri Nịnh đặt cô ở ven đường, Phương Tri Nịnh xuống xe cười ngọt ngào với Chu Nghị Minh: “Cảm ơn chú Chu.”

“Không cần cảm ơn, đợi lát nữa chú tới đón con.”

“Con và bạn ngồi xe buýt về nhà là được. Nơi này cách tiểu khu chúng ta không xa, chú về nhà với dì Hứa đi.”

“Được, vậy con chú ý an toàn.”

Bóng dáng Phương Tri Nịnh đi xa, Chu Nghị Minh khởi động xe, quét mắt ghế phụ.

“Ba đưa một trăm tệ, con nhất định mang người an toàn về nhà.” Chu Gia Diên nghĩ cũng không cần nghĩ, dựa vào trên ghế dựa không chút để ý nói.

-

“Tri, nơi này nơi này.” Xa xa, Trình Kiêu Kiêu cầm theo hai ly trà sữa vẫy tay với Phương Tri Nịnh.

Phương Tri Nịnh chầm chậm đi qua.

Ra cửa đi dạo phố, đương nhiên phải trang điểm tỉ mỉ. Cởi giáo phục to rộng ra, Trình Kiêu Kiêu thay móc treo váy cao bồi, tóc dài quá vai khoác ở sau người, đeo một cái túi tròn nhỏ rất tinh xảo đáng yêu, đến gần nhìn kỹ còn son môi. Phương Tri Nịnh vẫn là lần đầu tiên thấy Trình Kiêu Kiêu trang điểm như vậy: “Đây mới đúng là A Kiều.”

Quen biết với Trình Kiêu Kiêu ngày đầu tiên, Phương Tri Nịnh đã trêu ghẹo cô là A Kiều, còn nói giỡn nói nếu không về sau cậu kêu tớ là Tri, tớ kêu cậu A Kiều là được.

“Không cần đâu. Tớ lập chí trở thành thiên chi kiều nữ tiền đồ như gấm, không cần trở thành nụ hoa kiều mềm đâu.”

Hôm nay thời tiết đẹp, đón ánh vàng rực rỡ, Trình Kiêu Kiêu tùy ý cười cảm nhiễm Phương Tri Nịnh: “Được, thiên chi kiều nữ, chúng ta đi đâu dạo trước?”

Đại đạo phồn thịnh là thương vòng lớn nhất thành phố Nghi Nam, lại là cuối tuần, đây sẽ là biển người tấp nập, các chị gái tuổi trẻ xinh đẹp đi trên đường tự chụp đi dạo phố. Dọc theo đường đi, hai cô gái nhìn chằm chằm mỹ nữ xinh đẹp lui tới, hâm mộ dáng người đẹp của người ta.

Trình Kiêu Kiêu và Phương Tri Nịnh đi lên lầu 4 của trung tâm mua sắm chuyên bán nữ trang. Hai người vòng một vòng, đi vào một cửa hàng nội y.

Đây là lần đầu tiên Phương Tri Nịnh đơn độc dạo cửa hàng nội y, cô nhìn chằm chằm phong cách nội y bất đồng kiểu dáng bất đồng màu sắc trong tiệm không dời mắt được. Từ bắt đầu cấp 2, dù công việc Lâm Hồng vội cũng sẽ chừa thời gian tự mình chọn nội y cho con gái, phổ cập kiến thức về phát dục của thân thể cho cô, để cô có thể bình tĩnh đối mặt với sự biến hóa của cơ thể mình.